Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8690



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Công Phu, ngươi có thể giải thích tình huống vừa rồi cho ta không?”  

Người nắm giữ thời gian im lặng một lúc rồi nói: “Diệp thiếu, thời gian giống như một con sông vậy, trong con sông này, chia thành quá khứ, hiện tại và tương lai, vừa nãy ngươi đã quay về quá khứ, nếu chỉ là quay về quá khứ thì vấn đề không nghiêm trọng, nhưng sau khi ngươi quay về quá khứ, lại còn thay đổi tương lai, ngươi làm như vậy, đồng nghĩa đang phá hoại quy tắc thời gian, mà ngươi phá hư quy tắc thời gian, sẽ bị thời gian đáp trả, lúc nãy ngươi đã bị nhốt trong “Vô Gian” Giới rồi!”  

Diệp Huyên nhíu mày: “Vô Gian Giới?”  

Người nắm giữ thời gian gật đầu: “Tức là không ở quá khứ, cũng không ở tương lai, lại càng không ở hiện tại, người bị nhốt ở “Vô Gian” Giới, sẽ bị thời gian xóa bỏ”.  

Diệp Huyên nhìn người nắm giữ thời gian, sau đó nói: “Công Phu, ngươi có muốn đứng dậy rồi nói không?”  

Nghe vậy, người nắm giữ thời gian vội lắc đầu: “Không không… Ta, ta thích quỳ…”  

Diệp Huyên: “…”  

Người nắm giữ thời gian nói tiếp: “Diệp thiếu, với thực lực của ngươi hiện tại, ngươi không thể đi vào dòng sông Thời Gian hay thậm chí là thay đổi thời gian!”  

Diệp Huyên thấp giọng nói: “Phải đến cảnh giới nào mới có thể đi vào dòng sông Thời Gian, thay đổi được thời gian!”  

Người nắm giữ thời gian suy nghĩ rồi nói: “Ít nhất phải đến Bất Hủ!”  

Diệp Huyên nhíu mày: “Bất Hủ Cảnh?”  

Người nắm giữ thời gian gật đầu: “Thân xác bất hủ, linh hồn bất hủ, ý chí bất hủ, chỉ khi đạt đến ba loại bất hủ này, mới có thể đi vào dòng sông Thời Gian, nhưng, đều không thể đảo nghịch thời gian, muốn đảo nghịch thời gian, phải đạt đến Bất Hủ Vĩnh Hằng, tức là cả thân xác và linh hồn cùng ý chí có thể đạt đến vĩnh hằng, chỉ có như vậy, mới có thể không sợ vô gian, mà tự do xuyên qua quá khứ, hiện tại và tương lai!”  

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm trọng: “Theo lời các hạ nói như vậy, nếu đạt đến Bất Hủ Vĩnh Hằng, há chẳng phải là vô địch rồi sao?”  

Người nắm giữ thời gian khẽ gật đầu: “Nếu có thể làm được như vậy, quả thật thế gian có rất ít đối thủ, nhưng nếu nói là vô địch, thì lại có hơi quá rồi!”  

Diệp Huyên nhìn người nắm giữ thời gian: “Như vậy mà cũng không phải vô địch sao?”  

Người nắm giữ thời gian cười khổ: “Đương nhiên!”  

Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao chứ?”  

Người nắm giữ thời gian ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta là người nắm giữ thời gian, nắm giữ dòng sông Thời Gian của nghìn vạn vũ trụ… Ngay cả ngươi đạt đến Bất Hủ Vĩnh Hằng, chỉ cần ta nguyện ý, thì một suy nghĩ cũng có thể quyết định sống chết của ngươi”.  

Diệp Huyên theo bản năng nói: “Nói như vậy, ngươi là vô địch sao?”  

“Không không!”  

Người nắm giữ thời gian bỗng như chim sợ cành cong, hoảng sợ lo lắng: “Ta không vô địch, ta thật sự không vô địch, Diệp thiếu… Nói năng cẩn thận! Nói năng cẩn thận chứ! Hai chữ vô địch này, tuyệt đối không thể nói tùy tiện, sẽ xảy ra chuyện!”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.