*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Con là đồ ngốc”.
Diệp Huyên: “…”
Người đàn ông áo xanh lại nói: “Nói đúng hơn là con của tương lai thi triển Trảm Quá Khứ. Con để mình của tương lai Trảm Quá Khứ, sau đó bản thân sẽ cùng lúc ra tay… Phải nói là suy nghĩ đó của con rất đặc biệt, hơn nữa, cũng rất khá, chỉ tiếc là còn đã bỏ quên một điểm…”
Diệp Huyên vội hỏi: “Là gì?”
Người đàn ông áo xanh nói: “Thực lực! Con đã đánh giá thấp thực lực của cha con, nói nhiều thành ra phức tạp, nói một cách đơn giản, Thời gian chi đạo không thể làm gì được cha con, đừng nói là con, dù là chủ của thời gian đó thì cũng phải chịu quỳ gối khi gặp ta”.
Diệp Huyên: “…”
Người đàn ông áo xanh lại nói: “Có điều, kiếm lúc nãy của con rất khá, bản thân của hiện tại và tương lai hợp tác với nhau, kiếm đó có thể vượt cấp, gi3t chết người cao hơn con rất nhiều cảnh giới đấy”.
Diệp Huyên hạ giọng nói: “Cha, cha thấy kiếm đó có chỗ nào cần cải tiến không?”
Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Con tự suy nghĩ đi”.
Diệp Huyên liền tối sầm mặt.
Mẹ nó!
Cha ruột đấy à?
Cha ruột!
Người đàn ông áo xanh vỗ nhẹ lên vai Diệp Huyên: “Đừng cảm thấy bất bình nữa, tự mình lĩnh ngộ mới là tốt nhất, giống như cầm dao cắt thịt vậy, người ta nói với con cầm dao cắt thịt sẽ đau, nhưng nếu như con không tự cắt thì con vốn dĩ không biết cảm giác đau là như thế nào”.
Diệp Huyên liếc nhìn người đàn ông áo xanh, nói: “Cha, cha đang dụ dỗ con đấy à?”
Người đàn ông áo xanh: “…”
Diệp Huyên lại hỏi: “Trên Thời gian chi đạo là gì?”
Người đàn ông áo xanh mỉm cười, nói: “Nắm rõ thời gian trước đi đã rồi hẵng nói”.
Diệp Huyên hạ giọng nói: “Cha, cha chỉ là kiếm tu thôi đúng không?”
Người đàn ông áo xanh gật đầu.
Diệp Huyên lặng thinh.
Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Ta biết suy nghĩ của con, con đang sợ mình luyện quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến kiếm đạo, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông áo xanh mỉm cười, nói: “Đừng nghĩ như vậy, cuộc đời mỗi người đều không giống nhau, như con với cha vậy, mặc dù chúng ta đều là huyết mạch Phong Ma nhưng lại không giống nhau, con biết vì sao không?”
Diệp Huyên vội hỏi: “Tại sao?”
Thật ra hắn đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi.