Hắn đến biển Hư Khôn, phát hiện cảnh sắc nơi này xinh đẹp vô cùng. Nước biển trong suốt như mặt gương, có thể nhìn thấu đến đáy. Thời điểm này vừa khéo là ban đêm, ánh sao trên trời ngã vào mặt nước, đẹp không sao tả xiết.
Hắn thưởng thức khung cảnh một hồi rồi nhìn về phía xa, sau đó biến mất khi cảm nhận được khí tức của Dương Niệm Tuyết.
Diệp Huyên chỉ mất một thoáng để tìm được nàng, sau đó sửng sốt khi thấy tình trạng thê thảm của Dương Niệm Tuyết. Không chỉ có khóe môi rỉ máu mà còn bị chém mất một cánh tay, hơi thở thoi thóp, sắc mặt trắng bệch.
Bị thương rất nặng!
Diệp Huyên cau mày. Sao tỷ tỷ lại thảm thế này?
Đứng cách Dương Niệm Tuyết không xa là một lão già và một người đàn ông trung niên, đều ở Ý Chí Vĩnh Hằng Cảnh. Bốn phía còn có mười người ở Nhục Thân Vĩnh Hằng Cảnh.
Ra là bị hội đồng!
Thấy Diệp Huyên, Dương Niệm Tuyết mừng rỡ ra mặt, lập tức chạy đến ôm chầm lấy hắn, phấn khích reo lên: “Đệ đệ! Đệ đệ thân yêu! Tỷ nhớ đệ muốn chết!"
Diệp Huyên: “...”
Lão già và người đàn ông đi đầu thấy hắn thì cau mày.
Họ không nhìn thấu cảnh giới của hắn.
Dương Niệm Tuyết thò lại thì thầm vào tai hắn: “Đệ đến một mình hả?"