Dương Niệm Tuyết chần chừ một hồi rồi gọi một viên đan dược màu trắng xuất hiện trong tay, không đợi Diệp Huyên kịp phản ứng đã nhét nó vào miệng hắn, khiến thân thể hắn lập tức phục hồi trong nháy mắt.
Trong nháy mắt!
Diệp Huyên ngơ ra.
Hắn vốn có Nghịch Thuận Chi Thể và huyết mạch Bất Tử mạnh mẽ kinh hồn, vì vậy tốc độ tự chữa lành của thân xác đã rất kinh khủng. Nhưng cho dù vậy hắn vẫn cần thời gian nhất định, vậy mà viên đan dược này lại có thể giúp hắn phục hồi trong nháy mắt.
Diệp Huyên kinh ngạc hỏi Dương Niệm Tuyết: “Tỷ, viên đan dược đó là gì?"
Dương Niệm Tuyết hờ hững nói: “Cha để lại cho ta. Ông ấy không cho đệ à?"
Diệp Huyên cứng đờ, cảm giác như bị đâm vào tim.
Có cho không?
Có cái bíp!
Một ngọn lửa không tên bừng lên trong lòng hắn. Cha chẳng để lại cho hắn một thứ gì cả chứ đừng nói đan dược, đã thế lại còn lấy ba tia kiếm khí đi!
Không phải người mà!
Dương Niệm Tuyết hỏi: “Sao vậy?"
Diệp Huyên thở dài, không nói lời nào.
Dương Niệm Tuyết lưỡng lự: “Có phải giận cha rồi không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không phải”.
Dương Niệm Tuyết bĩu môi: “Thế mà còn không giận?"
Đoạn nàng đưa một chiếc bình ngọc trắng cho hắn: “Cho đệ”.
Diệp Huyên nhìn nó: “Đây là gì?"
Dương Niệm Tuyết: “Đan dược. Ta còn năm viên, cho đệ ba, ta giữ lại hai”.
Diệp Huyên do dự một hồi, nói: “Tự dưng tỷ tốt như vậy làm đệ không quen”.
Dương Niệm Tuyết trừng mắt: “Giờ có muốn không?"
Diệp Huyên vội thu chiếc bình vào: “Muốn chứ!"
Dương Niệm Tuyết liếc xéo hắn rồi hỏi: “Đệ nói xem Táng Sơn với Thần Để Chi Địa có chịu dừng lại không?"
Diệp Huyên chỉ nói: “Chúng ta đi tìm chúng”.
Dương Niệm Tuyết: “Tìm chúng?"
Diệp Huyên nhún vai: “Dĩ nhiên rồi, đệ không thích ở thế bị động”.
Dương Niệm Tuyết do dự: “Đệ thắng được chúng không vậy? Chúng còn có cường giả Vĩnh Hằng Bất Hủ đấy”.
Diệp Huyên cười: “Không thắng được”.
Dương Niệm Tuyết nhíu mày: “Vậy mà còn đi?"
Diệp Huyên chớp mắt: “Nhưng chúng có biết đệ đánh không lại đâu”.