Trong mắt đám cường giả Táng Sơn đều là vẻ sợ hãi.
Giết một cường giả Vĩnh Hằng Bất Hủ Cảnh chỉ trong giây lát?
Quá kinh khủng!
Diệp Huyên đang định ra tay thì lúc này đám cường giả Táng Sơn chợt bỏ chạy tán loạn, tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt tất cả cường giả đều biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Huyên.
Diệp Huyên không đuổi theo, hắn xoè tay, nhẫn chứa đồ của Sơn chủ Táng Sơn lúc trước xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn lướt qua thấy có đến mấy trăm tinh mạch.
Mấy trăm!
Diệp Huyên cất nhẫn chứa đồ đi, quay người lại, lúc này Dương Niệm Tuyết đã dẫn Tiểu Tháp đi tới.
Dương Niệm Tuyết hơi tò mò: “Giải quyết bằng cách nào?”
Diệp Huyên cười đáp: “Lúc trước chúng ta giết một cường giả Vĩnh Hằng Bất Hủ Cảnh của Táng Sơn, đệ đoán hẳn là Táng Sơn bọn họ không nhiều cường giả cấp bậc này, vì thế vừa nãy sau khi xác nhận chỉ có một Vĩnh Hằng Bất Hủ Cảnh, đệ đã tiện tay giết ông ta luôn. Thế là chúng chạy hết”.
Dương Niệm Tuyết giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là đệ đệ của ta, lợi hại!”
Diệp Huyên: “…”
Dương Niệm Tuyết nhìn xung quanh rồi hỏi: “Có lấy được bảo vật nào không?”
Diệp Huyên do dự một chút rồi lấy một chiếc nhẫn chứa đồ ra: “Đây là nhẫn chứa đồ của Sơn chủ lúc trước, bên trong có mấy trăm tinh mạch, quy tắc cũ, mỗi người một nửa!”
Nói rồi hắn lấy một nửa ra đưa cho Dương Niệm Tuyết.
Dương Niệm Tuyết nhìn Diệp Huyên, cười hỏi lại: “Lão đệ, sao tự nhiên đệ lại hào phòng thế?”
Diệp Huyên cười bảo: “Chúng ta là tỷ đệ ruột thịt mà!”
Dương Niệm Tuyết nghi ngờ nhìn hắn: “Ta không tin đệ đột nhiên trở nên tốt như vậy đâu”.
Diệp Huyên bật cười: “Chẳng phải lúc trước tỷ cũng cho đệ đan dược đấy à?”
Dương Niệm Tuyết chần chừ một lúc rồi bảo: “Thật ra loại đan dược đó ta không chỉ có năm viên…”