Xa xa, cô gái đeo giỏ trúc nhìn Diệp Huyên với vẻ mặt bình thản như nước.
Diệp Huyên dùng pháp tắc Thời Gian để ra khỏi Vô Gian Chi Giới, hắn nhìn cô gái, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, hắn xuất kiếm lần nữa nhưng kiếm vừa ra, ngực hắn chợt xuất hiện một chưởng ấn kỳ dị, giây tiếp theo…
Ầm…
Diệp Huyên lại bay ra ngoài, lần này hắn bay ra ngoài tầm mắt luôn.
Khi dừng lại, hắn lại ở Vô Gian Chi Giới, may mà lực lượng pháp tắc Thời Gian ở đây không nhằm vào hắn, nếu không hắn đã bị xoá sổ rồi.
Cũng may trên người hắn có áo giáp của Nhị Nha, nếu không sợ rằng cơ thể hắn cũng biến mất.
Cô gái đeo giỏ trúc nhìn Diệp Huyên: “Tiếp tục”.
Tiếp tục!
Nghe vậy, Diệp Huyên từ từ nhắm hai mắt, sau đó cơ thể hắn trở nên mờ ảo.
Mà gần như cùng lúc đó, cơ thể cô gái đeo giỏ trúc cũng trở nên hư ảo, trong phút chốc, cả hai đã đến dòng sông Thời Gian, thời không họ đang đứng bây giờ đã là thời không Quá Khứ Lưu Thệ!
Thấy cô gái cũng trở về quá khứ, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên khó coi, hắn không nghĩ nhiều, lập tức xuất kiếm, khoảnh khắc kiếm Thanh Huyên chém ra, cả dòng sông Thời Gian đều trở nên sục sôi.
Xuất kiếm ở quá khứ.
Không chỉ vậy, hắn còn xuất cả kiếm Trảm Tương Lai.
Không phải hiện tại và quá khứ, mà là quá khứ và tương lai.
Kiếm này kỳ quái đến mức ngay cả Diệp Huyên cũng không giải thích được.
Dù sao hắn có pháp tắc Thời Gian, cứ để thời gian tạo nên là xong chuyện.
Lúc này, cô gái đeo giỏ trúc cách đó không xa hơi nheo mắt, hiển nhiên hai kiếm không đâu vào đâu của Diệp Huyên khiến nàng ta hơi khó hiểu.
Không nghĩ nhiều, thân thể cô gái chợt trở nên hư ảo, giây tiếp theo, Diệp Huyên thấy nàng ta tách ra làm hai, một người ở quá khứ, một người ở tương lai.
Chết tiệt.
Diệp Huyên giật mình ngơ ngác, còn có thể thế này nữa à?
Hai luồng kiếm quang của Diệp Huyên chợt vỡ tan, tiếp đó hắn lại bay ra ngoài, lần này dòng sông Thời Gian nơi hắn đứng đã bị phá huỷ, sau đó nữa, Diệp Huyên trở về thời không hiện tại.
Lúc này, một vệt máu từ từ chảy ra từ khóe miệng hắn.
Đúng lúc này, cô gái đeo giỏ trúc chợt biến mất tại chỗ, Diệp Huyên ở phía xa hơi nheo mắt, hắn vừa định ra tay thì kinh hãi phát hiện thời gian thời không này dường như đã dừng lại.