Sau khi đan dược vào cơ thể, thân thể vốn bị thiêu đốt của Diệp Huyên cũng nhanh chóng khôi phục, tiếp đó bắt đầu hấp thu năng lượng từ giọt máu của Nhị Nha.
Phải nói rằng máu của Nhị Nha cực kỳ kinh người, tuy có hoa sen tuyết áp chế, nhưng Diệp Huyên vẫn cảm thấy thân thể như bốc hoả, có phần không chịu nổi.
Lúc này, Dương Niệm Tuyết lại lấy một lá bùa màu tím đậm ra, dán trước trán Diệp Huyên: “Đệ đúng là đồ phá gia chi tử!”
Lá bùa vừa dán lên người Diệp Huyên, từng luồng kim quang chợt tràn ra từ lá bùa ấy, cuối cùng len lỏi vào trong cơ thể của hắn.
Ầm!
Cơ thể Diệp Huyên lập tức sục sôi.
Diệp Huyên vội hỏi: “Tỷ tỷ, có chuyện gì thế này? Sao đệ lại cảm thấy cơ thể sắp nổ tung vậy?”
Lúc này, Dương Niệm Tuyết xoè tay ra, một nhánh cây xuất hiện trong tay nàng, nàng nhìn nhánh cây với vẻ hơi luyến tiếc, nhưng nàng vẫn đặt lên đầu Diệp Huyên, thoáng chốc, vô số chất lỏng màu xanh đậm tuôn ra từ nhánh cây, mà những chất lỏng ấy đều trút hết vào cơ thể Diệp Huyên.
Bùm!
Khi những chất lỏng này trút vào cơ thể Diệp Huyên, hắn cảm thấy cơ thể mình như muốn hoàn toàn bùng nổ.
Dương Niệm Tuyết lùi sang một bên, miệng vẫn tiếp tục mắng.
Quá thiệt thòi!
Lỗ vốn luôn!
Những thứ nàng vừa đưa cho Diệp Huyên dùng đều là thần vật cực phẩm, lấy bất cứ thứ nào mang đi bán đều có giá trị liên thành.
Mà bây giờ nàng đã dùng hết cho tên này.
Dương Niệm Tuyết càng nghĩ càng tức.
Cứ thế, Diệp Huyên bắt đầu hấp thu từng chút từng chút, dần dần, cơ thể hắn bắt đầu có sự thay đổi về chất.
Rất lâu sau, Diệp Huyên mở mắt, mắt hắn có màu máu nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Diệp Huyên đứng lên, nhìn thân thể mình lúc này, bề mặt da của hắn có thêm một lớp bóng loáng.
Diệp Huyên hỏi Dương Niệm Tuyết: “Thân thể này của đệ đã đạt đến thân thể Bất Hủ chưa?”
Dương Niệm Tuyết lắc đầu: “Chưa!”
Diệp Huyên ngẩn ra.
Dương Niệm Tuyết khẽ nói: “Thân thể của đệ bây giờ còn kinh khủng hơn thân thể Bất Hủ nhiều. Biết vừa nãy ta đã dùng cho đệ bao nhiêu thần vật không? Biết là bùa đó là bùa gì không? Đó là bùa Tố Thể, năm xưa phụ thân đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được cho ta, nhưng ta không thích luyện thân thể nên vẫn giữ không dùng. Còn cả đan dược nữa, đó là đan Thần Thể, đan này được một vị luyện đan sư luyện mấy trăm năm mới thành, trong đó có chứa thiên tài địa bảo, đệ không thể tưởng tượng được đâu! Còn cả hoa sen tuyết nữa, trong đó có chứa vô vàn thần lực băng tuyết, bây giờ đệ thử thi triển đi”.
Nghe thế, Diệp Huyên nắm chặt tay phải, trong tích tắc, lấy hắn làm trung tâm, thời không xung quanh lập tức đóng băng, đến thời gian cũng ngưng lại, lúc này thời gian đã ngừng trôi, có thể so sánh với lĩnh vực Thời Gian.