*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Diệp Huyên đột nhiên điên cuồng cười to, sau đó rút kiếm chém một phát.
Đây là chiêu kiếm cuối cùng của hắn!
Không hề có sự đột phá trước sinh tử, sau đó thực lực tăng vọt, đánh chết đối thủ!
Chiêu kiếm này rất yếu!
Yếu đến mức cô gái đeo giỏ trúc còn chẳng thèm để tâm!
Sau khi ra chiêu kiếm kia, linh hồn của Diệp Huyên ngày càng mờ ảo, ý thức cũng ngày càng mơ hồ.
Lúc này, cô gái đeo giỏ trúc đột nhiên xông lên, đánh một quyền về phía Diệp Huyên vốn đã hoàn toàn trở nên hư ảo.
Cùng lúc đó, Dương Niệm Tuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng xoay lòng bàn tay, một lá bùa bay lên từ trong tay nàng, lá búa bay lên theo gió, biến thành một tia kim quang tấn công cô gái đeo giỏ trúc!
Cô gái đeo giỏ trúc nhíu mày vung tay áo.
Oanh!
Kim quang vỡ tan, cô gái lùi lại nghìn trượng, khi nàng ta dừng lại, Diệp Huyên và Dương Niệm Tuyết đã biến mất!
Nhìn thấy cảnh này, cô gái đeo giỏ trúc híp mắt lại: “Định trốn à?”
Dứt lời, nàng ta giẫm chân phải, sau đó lập tức biến mất.
Xoẹt!
Thời không phía xe bị xé ra một lỗ hổng lớn!
…
Cuối tinh không, Dương Niệm Tuyết cõng Diệp Huyên chạy như điên.
Dưới chân nàng có lục quang loé lên, vì thế tốc độ của nàng cũng rất nhanh!
Sắc mặt Dương Niệm Tuyết vô cùng nặng nề: “Lão đệ, bây giờ đệ sao rồi?”
Diệp Huyên không trả lời, tuy có kiếm Thanh Huyên trấn áp linh hồn, nhưng linh hồn của hắn thật sự quá yếu ớt rồi! Lúc này, ý thức của hắn đã dần trở nên mơ hồ.
Thấy Diệp Huyên không trả lời, Dương Niệm Tuyết lập tức sa sầm mắt, nàng quay đầu nhìn về phía sau lưng, có một hơi thở mạnh mẽ cách nàng ngày càng gần!
Dương Niệm Tuyết điên cuồng chạy trốn, run rẩy nói: “Phụ thân, người có thể nghe thấy lời con nói đúng không?”
Người đàn ông đang đứng trong một vùng tinh không xa xôi, tay trái y cầm kiếm, im lặng không nói một lời.
Bên cạnh có một cô gái đang giữ chặt tay y.
Chính là Tô Thanh Thi.
Tô Thanh Thi nhìn người đàn ông áo xanh, nhẹ giọng nói: “Khó xử sao?”