*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không chỉ Diệp Huyên tuyệt vọng, nó cũng tương tự.
Bởi người phụ nữ kia quá mạnh.
Cho dù có Tiểu Hồn chủ động cho cắn nuốt, Diệp Huyên với sức mạnh tăng vọt vẫn không thể làm gì được nàng ta.
Thật ra nó không chỉ một lần muốn nói Diệp Huyên hãy gọi người đến đi, bởi nó cho rằng chỉ có chủ nhân và Thiên Mệnh mới giết được người phụ nữ kia.
Nhưng nó biết Diệp Huyên sẽ không làm theo.
Bởi vì hắn đã bắt đầu ghét bỏ bản thân vì làm ra vẻ trước kia.
Muốn vênh váo ư?
Được thôi.
Vấn đề là ngươi phải mạnh!
Giống như cha vậy, chẳng phải ông ấy cũng thường xuyên làm bộ làm tịch đấy ư? Nhưng cha mạnh.
Dùng một câu nói trong đời thường thì chính là: Khi có tiền thì đánh rắm cũng thơm.
Sức mạnh.
Diệp Huyên hít một hơi thật sâu để tỉnh táo lại rồi bắt đầu suy nghĩ.
Phải làm sao để đánh bại Đạo Huyền Nhất?
Sức mạnh ư?
Trước đó hắn đã kết hợp cả thể xác và kiếm Thanh Huyên lại mà vẫn không bì kịp đối phương, bây giờ càng không phải nói.
Kết hợp thần thông?
Trảm Quá Khứ, Trảm Hiện Tại, Trảm Tương Lai đều vô dụng...
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Huyên nhận ra hắn hoàn toàn không có phần thắng trước Đạo Huyền Nhất, cho dù có đốt cháy cả linh hồn lẫn huyết mạch.
Hơn nữa, trực giác hắn nói rằng nàng ta vẫn còn giấu chiêu.
Chỉ còn lại một cách duy nhất.
Gọi người đến.
Tiếp tục làm một thằng con ông cháu cha.
Suy nghĩ này khiến Diệp Huyên nở một nụ cười tự giễu.
Ngoại trừ gọi người ra thì mình còn biết làm gì nữa?
Dương Niệm Tuyết bỗng đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng gạt đi bụi bẩn bám trên cổ áo hắn, khẽ nói: “Đừng tự trách mình, để tỷ giúp đệ”.
Diệp Huyên nhìn sang, thấy nàng mỉm cười: “Tỷ không đánh lại nàng ta, nhưng có thể giúp đệ mạnh lên”.
Nàng xòe bàn tay ra, để mười hai chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện.