Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8820



Mọi người đều khiếp sợ.  

Nàng định huỷ diệt cả Trung Thế Giới!  

Nhìn thấy cảnh này, đám Mạc Hiền biến sắc, trong mắt mấy người hiện rõ vẻ kinh hãi.  

Khí thế của kiếm này mạnh đến mức nào?  

Tuyệt vọng!  

Lúc này họ đã tuyệt vọng!  

Đối mặt với kiếm này, thậm chí họ còn chẳng thể nghĩ đến việc chống cự.  

Lúc này, ở trước mặt nó, họ cảm giác mình chỉ như một con kiến, không, còn chẳng bằng con kiến!  

Tịch Huyền đứng ở nơi cách cô gái váy trắng không xa, ông ta nhìn nàng, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ nặng nề: “Các hạ…”  

Lúc này, một tia kiếm quang đột nhiên xuyên qua cổ họng ông ta khiến giọng nói của ông ta đột ngột dừng lại.  

Con ngươi Tịch Huyền co rút, người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng!  

Sao có thể như thế được?  

Đây là suy nghĩ trong đầu ông ta lúc này!  

Thế mà ông ta lại bị giết chỉ trong một giây?  

Tuy chỉ là phân thân, nhưng ông ta ở Vô Lượng Cảnh, dù chỉ là phân thân thì cũng là tồn tại như thần ở nơi thế này.  

Sao có thể bị giết chỉ trong một giây cơ chứ?  

Giờ khắc này, đầu óc ông ta đờ đẫn.  

Đúng lúc này, Linh Long đã biến mất lúc trước lại xuất hiện lần nữa, nó nhìn Thiên Mệnh đang ôm Diệp Huyên ở nơi xa, run rẩy cất lời: “Đại lão… Nếu nhát kiếm này của người hạ xuống là cả Trung Thế Giới sẽ bị huỷ diệt mất!”  

Thiên Mệnh nhìn Linh Long với vẻ mặt bình tĩnh.  

Linh Long bị nhìn đến nỗi linh hồn run lên, nó vội nói: “Ta hiểu… Ta hiểu… Ta cút đi ngay đây… Người cứ tự nhiên…”  

Nói xong nó quay người biến mất ở cuối chân trời.  

Mẹ kiếp!  

Nó không quan tâm Trung Thế Giới nữa.  

Mình còn sống mới là vương đạo!  

Thiên Mệnh nhìn Diệp Huyên trong lòng, lúc này linh hồn của Diệp Huyên đã hoàn toàn khôi phục, không chỉ vậy, thân thể củ hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục!  

Dương Niệm Tuyết ở bên cạnh nhìn mà choáng váng.  

Thế này là sao?  

Diệp Huyên mở mắt, khi nhìn thấy Thiên Mệnh, hắn hơi giật mình sau đó cười khổ: “Thanh Nhi… Ta lại làm Kháo Sơn Vương rồi”.  

Thanh Nhi nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt Diệp Huyên, dịu dàng nói: “Ta không để ý đâu!”  

Diệp Huyên: “…”  

Dương Niệm Tuyết khẽ chạm vào tay Diệp Huyên rồi ra hiệu cho hắn nhìn lên tinh không. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.