Tuổi thọ hiện giờ của ông ta chỉ còn chưa đầy mười năm!
Sắc mặt A Vũ tái nhợt, ông ta không dám nói gì.
Cuộc đời này không còn gì nữa rồi!
Dù không cam tâm, nhưng ông ta không oán hận, bởi vì mọi thứ của ông ta đều do Tiên Bảo Các ban cho, nếu không có Tiên Bảo Các thì ông ta cũng chỉ là người bình thường, không thể có được địa vị như hiện giờ.
Cô gái thanh tú nhìn A Vũ, khẽ thở dài trong lòng.
Thật ra A Vũ đáng lẽ phải chết.
Không tuân theo mệnh lệnh của Các chủ!
Đây là tội nặng hàng đầu của Tiên Bảo Các, Các chủ là sự tồn tại như thần, sự tôn kính của Hội Trưởng Lão đối với Các chủ là điều người bình thường không thể tưởng tượng được.
Lần này xảy ra chuyện như thế này ở đây, Hội Trưởng Lão sốc nặng, mấy ông lão bế quan mấy vạn năm cũng phải xuất quan.
Phẫn nộ!
Nàng ta chưa thấy Hội Trưởng Lão tức giận đến vậy bao giờ.
Một Hội trưởng phân hội nho nhỏ mà lại dám không tuân theo lệnh của Các chủ, đây là điều họ không thể chịu nổi.
Cô gái thanh tú nhìn Vu Tiên, khẽ lắc đầu.
Vu Tiên là kẻ chủ mưu, e là cầu sống không được, muốn chết cũng không xong!
Cô gái thanh tú không để ý đến hai người nọ nữa, nhặt lệnh Huyền Thiên Diệp Huyên ném dưới đất lên rồi biến mất trên bầu trời.
Sau khi cô gái thanh tú biến mất, hai người áo đen xuất hiện đưa Vu Tiên đi.
…
Ở nơi nào đó trong tinh không, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên đất, khép hờ đôi mắt.
Chí Tôn!
Xét về cảnh giới, bây giờ hắn đang là Chí Tôn Cảnh, hơn nữa còn là Chí Tôn có thể chiến đấu được với cường giả Vĩnh Bất Hủ Cảnh.
Lúc này Diệp Huyên thấy hơi cảm khái.
Ép bản thân!
Trận chiến với Đạo Huyền Nhất lúc trước, là trận chiến đầu tiên hắn không gọi ai hỗ trợ trong nhiều năm qua.
Không đánh lại!
Thực ra lúc đầu hắn đã tuyệt vọng vài lần!
Thật sự không đánh lại.
Nhưng không đánh lại thì nên bỏ cuộc sao?
Thực ra con người ấy mà, điều đáng sợ nhất không phải tuyệt vọng, cũng không phải không làm được gì, mà là từ bỏ!
Dù là đường cùng thế nào, chỉ cần không từ bỏ thì sẽ có hy vọng.
Nhưng nếu ngươi từ bỏ, cho dù không vào đường cùng thì cũng đi đời.