*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt Diệp Huyên đen sì, mẹ nó chứ, kiêu ngạo vậy à?
Diệp Huyên không so đo với nó nữa, lấy một tinh mạch ra, hắn vừa lấy ra đã bị khẩu súng hấp thu, khẩu súng đó nói: “Linh khí chỉ đủ một phần một nghìn, uy lực chỉ có một phần một nghìn, có bắn không?”
Diệp Huyên hỏi: “Uy lực chỉ chưa đến một phần một nghìn?”
Giọng nói đó lại vang lên: “Đúng, linh khí càng nhiều, uy lực càng mạnh”.
Diệp Huyên nghiêm nghị bảo: “Nếu đủ linh khí thì uy lực sẽ mạnh nhường nào?”
Khẩu súng lại nói: “Một phát súng bắn chết ngươi, hẳn là không có vấn đề!”
Diệp Huyên nổi giận đùng đùng: “Ngươi có thể đừng kiêu ngạo như vậy nữa được không? Ngươi có biết thân thể ta mạnh nhường nào không?”
Giọng nói lại vang lên: “Ngươi đừng bốc phét với ta, có bản lĩnh thì thử đi”.
Diệp Huyên nói ngay: “Thử thì thử!”
Tiểu Tháp cười: “Xử nó đi, để nó biết thân thể của Tiểu chủ đáng sợ nhường nào!”
Diệp Huyên lấy một nghìn tinh mạch ra, chỉ trong chốc lát đã bị khẩu súng hấp thu hết.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Huyên hơi thay đổi.
Lúc này, khẩu súng chợt bùng phát ra một luồng ánh sáng trắng, ánh sáng trắng ấy lan dọc từ đuôi súng đến đầu súng, đồng thời giọng nói ấy cũng vang lên: “Có thể bắt đầu được rồi”.
Diệp Huyên do dự, sau đó lấy Tiểu Tháp ra, đặt nó trước họng súng: “Tới đi!”
Tiểu Tháp quýnh lên: “Gì vậy Tiểu chủ, người có ý gì thế?”
Diệp Huyên cười ngượng: “Tiểu Tháp, ngươi cứng hơn ta, ngươi thử đi!”
Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Tiểu chủ, có phải người sợ không?”
Mặt Diệp Huyên đầy vạch đen: “Sao thế được! Tiểu Tháp, ngươi được cải tạo từ kiếm khí của Thanh Nhi, ngươi mà phải sợ thứ này sao?”
Tiểu Tháp khẽ đáp: “Ta không sợ, nhưng không cần thiết! Ta không thử, muốn thử thì người đi mà thử!”
Mặt Diệp Huyên đen kịt, bây giờ Tiểu Tháp không còn dễ lừa nữa rồi.
Diệp Huyên đang định lên tiếng thì lúc này cô gái thanh tú lúc trước chợt xuất hiện, nàng ta nhìn Diệp Huyên rồi khẽ cúi đầu: “Diệp công tử! Ta tới để…”
Diệp Huyên chợt hỏi: “Cô nương, cô ở cảnh giới nào?”
Cô gái thanh tú khẽ mỉm cười: “Bán Bộ Vô Lượng!”
Bán Bộ Vô Lượng!
Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyên giật giật, chết tiệt, không ngờ người phụ nữ lại là Bán Bộ Vô Lượng!