Thanh Liên thoáng do dự, sau đó chỉ nói một câu: “Vậy Diệp công tử cẩn thận!”
Nói xong, nàng ta chắp tay: “Hẹn gặp lại!”
Diệp Huyên cười đáp: “Hẹn gặp lại!”
Thanh Liên xoay người biến mất ở cuối chân trời.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, người thật sự muốn đi đến Đại Hoang Cổ giới à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Sao nào, ngươi không muốn đi à?”
Tiểu Tháp thoáng do dự, sau đó hỏi: “Chúng ta có cần ra oai ở đây một chút rồi hẳn đi không?”
Diệp Huyên nói với vẻ ghét bỏ: “Xem ngươi kìa!”
Tiểu Tháp cười ngượng ngùng: “Ta không biết nhìn xa trông rộng! Ta…”
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ít nhất phải ra oai một năm rồi hẳn đi!”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Huyên cười to, sau đó biến mất ở cuối chân trời.
…
Một canh giờ sau, Diệp Huyên đi tới trên một đỉnh núi, ở đây có một học viện không biết tên.
Diệp Huyên đi tới trước cửa học viện, vừa mới đến nơi, cửa đột nhiên mở ra, sau đó, một cô gái xuất hiện trước mặt hắn, nhìn thấy nàng ta, Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Chào cô nương, ta đến tìm Niệm tỷ!”
Cô gái chớp mắt: “Ngươi là Diệp Huyên à?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Cô gái cười nói: “Ngươi đến chậm rồi!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Sao lại thế?”
Cô gái giải thích: “Niệm tỷ đã dẫn theo mấy người nhóm An cô nương đến Đại Hoang Cổ giới rồi!”
Đại Hoang Cổ giới!
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Các nàng đi đến đó làm gì?”
Cô gái cười đáp: “Niệm tỷ nói các nàng cần đột phá Vô Lượng Cảnh, vì thế bèn dẫn theo các nàng đi tới nơi đó!”