Tiên Bảo Các nằm trong một hang núi, so với những Tiên Bảo Các hắn từng thấy trước đây thì nơi này đơn sơ hơn một chút.
Nhưng nơi này vẫn có chín tầng!
Lý Sinh nói: “Diệp công tử, cậu có thể ở tầng tám!”
Diệp Huyên lại nhắm vào tầng chín: “Đó là nơi ở của Các chủ đúng không?”
Lý Sinh gật đầu: “Đúng thế! Không một ai được đi vào nơi đó!”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó đi thẳng về phía tầng chín!
Sắc mặt Lý Sinh thay đổi, ông ta vội vàng nói: “Diệp công tử, Các chủ có lệnh không ai được đi vào đó cả, cậu cũng không được, cậu…”
Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Lý Sinh: “Ông có biết quan hệ của ta và Các chủ không?”
Lý Sinh ngạc nhiên: “Quan hệ? Quan hệ gì cơ?”
Diệp Huyên trừng ông ta một cái: “Đừng có nghĩ vớ vẩn, ta và Các chủ không phải quan hệ đó!”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía tầng chín.
Lý Sinh đứng tại chỗ trợn mắt há mồm, chết tiệt, ông ta suy nghĩ vớ vẩn gì à? Quan hệ đó…
Lý Sinh lập tức cảm thấy da đầu tê dại!
Vì sao Các chủ lại cho thiếu niên này lệnh Huyền Thiên?
Chẳng lẽ là…
Nghĩ đến đây, Lý Sinh lập tức run rẩy, không dám nghĩ tiếp nữa!
Mà lúc này, Diệp Huyên đã tiến vào tầng chín.
Trong tầng chín vẫn rất đơn giản, chỉ có một kệ sách và một cái bàn, bên cạnh bàn đọc sách có cửa sổ, có thể nhìn thấy dãy núi rộng lớn.
Diệp Huyên đi tới chỗ kệ sách, trên kệ có đầy sách, nhưng đều là những văn tự hắn chưa từng nhìn thấy.
Diệp Huyên nhìn những quyển sách kia, sau đó cất lời: “Tiểu Tháp, ngươi đọc có hiểu không?”
Tiểu Tháp đáp: “Không hiểu!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Không phải ngươi từng đến hệ Ngân Hà à?”
Tiểu Tháp nói: “Ta đi ra oai, không phải đi học!”
Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt, mẹ kiếp, tự dưng hắn chợt nghĩ tới một từ: Vô học!
Diệp Huyên lắc đầu, sau đó lấy hết tất cả sách đi.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ, người đọc cũng không hiểu, người lấy làm gì?”
Diệp Huyên cười đáp: “Ta đọc không hiểu cũng không sao, nói không chừng sau này nhi tử của ta có thể hiểu thì sao? Người làm phụ thân phải chuẩn bị quà trước cho nhi tử chứ!”
Tiểu Tháp trầm giọng nhắc nhớ: “Người không có nhi tử!”
Diệp Huyên: “…”
Diệp Huyên không muốn để ý tới cái tháp cũ nát này nữa, hắn đi tới trước bàn đọc sách, trên bàn có một quyển cổ tịch, hắn đọc hiểu quyển cổ tịch này.
Trên quyển cổ tịch có bốn chữ to: Định luật Thủ Hằng!