Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 8895



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thích một cô gái thì đừng xoắn xuýt hay ngại ngùng!  

Lên!  

Dứt khoát xông lên!  

Do dự sẽ thua!  

Tình yêu không phải bay tới mà là cần đuổi theo, ngươi không đuổi theo thì sao có thể ôm được người đẹp về?  

Muốn theo đuổi một cô gái, đơn giản là phải: dũng cảm, cẩn thận, mặt dày và có tiền.  

Diệp Huyên rất ít theo đuổi con gái nhưng lại biết rõ, nếu gặp được người mình thích thì tuyệt đối không được bỏ qua. Bởi vì có nhiều lúc, bỏ qua một lát chính là bỏ qua cả đời, khi quay đầu lại, người ngươi yêu đã là vợ người ta.  

Ngươi không bày tỏ thì nàng chính là của người khác!  

Đời người ngắn ngủi như thế, tại sao phải giữ lại tiếc nuối?  

Còn về da mặt, ngay cả bày tỏ cũng không dám thì còn muốn mặt làm gì nữa?  

Chỉ cần đủ mặt dày và dũng cảm thì cả quỷ cũng phải sợ!  

An Lan Tú bị nụ hôn bất ngờ ấy của Diệp Huyên làm cho ngây người.  

Khi nào thì Diệp Huyên trở nên sỗ sàng như vậy thế?  

Nhưng sao mình lại không tức giận?  

Sao không tức giận chứ?  

An Lan Tú cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, nàng rất muốn đẩy Diệp Huyên ra nhưng lúc này lại phát hiện sức lực trong người như bị rút cạn, chẳng còn tý sức lực nào hết!  

Mãi một lúc lâu sau, Diệp Huyên mới thả An Lan Tú ra, nhìn nàng gần ngay trước mặt cười nói: "Khi ở Thanh Thành, ta đã có suy nghĩ này rồi!"  

An Lan Tú nhìn Diệp Huyên hỏi: "Huynh thích ta cái gì?"  

Diệp Huyên đáp: "Thích tất cả mọi thứ của nàng".  

An Lan Tú nhìn thẳng vào Diệp Huyên nói: "Cụ thể!"  

Diệp Huyên lắc đầu: "Cụ thể thì ta không nói rõ được..."  

An Lan Tú hơi rũ đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Bấy giờ, Diệp Huyên lại nói: "Ta chỉ biết khi mới gặp nàng thì đã bị nàng hớp hồn, ai mà chẳng có lòng thích cái đẹp, ta cũng vậy. Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách nàng lớn lên quá đẹp!"  

Tiểu Tháp: "..."  

An Lan Tú nhìn Diệp Huyên không nói gì.  

Diệp Huyên tiếp tục nói: "Về sau khi ở chung với nàng, nàng vốn là kiều nữ xa cách nhân gian, mà khi ấy ta chỉ là một kẻ tầm thường bị vứt bỏ của Diệp gia. Nhưng, nàng lại chẳng hề khinh bỉ ta, trái lại còn ra tay giúp đỡ khi ta bị Diệp gia hãm hại. Sau này, nàng còn tặng lệnh bài để ta đến học viện Thương Mộc..."  

Hắn nói đến đây thì khẽ lắc đầu: "Ta không biết những điều đó có phải là lý do mà mình thích nàng hay không. Ta chỉ biết, ta thích nàng, thấy nàng sẽ vui vẻ, sẽ tim đập thình thịch... Yêu? Ta cũng không biết, ta chỉ biết là mình muốn ở cùng với nàng đời đời kiếp kiếp. Chỉ đơn giản như vậy mà thôi!"  

An Lan Tú im lặng một lúc rồi khẽ nắm lấy tay Diệp Huyên, dịu dàng nói: "Không hối hận khi gặp huynh và cũng may mắn vì đã gặp được huynh!"  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.