Thái Hoang do dự rồi nói: “Thật sự rất nguy hiểm!”
Diệp Huyên cười nói: “Yên tâm, nếu có nguy hiểm, ta sẽ chạy!”
Thái Hoang im lặng một lúc lại nói: “Cũng được, Diệp huynh vừa nhìn đã biết không phải người thường, đi xem thử hẳn cũng không có vấn đề lớn gì, nhưng, ta vẫn phải nhắc nhở Diệp huynh một chút, nơi này rất nguy hiểm, phải cẩn thận!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Thái Hoang cũng không nói gì thêm, đưa theo Diệp Huyên biến mất nơi chân trời.
Diệp Huyên không ngờ là hai người lại lập tức xuyên qua một vùng tinh vực, cũng phải đến hai canh giờ!
Trong một vùng tinh vực chưa biết, Thái Hoang chỉ vào sâu trong tinh không phía xa, Hoang Cổ Thánh Điện đang ở nơi tận cùng phía xa, ta không thể đi sâu vào trong được nữa!
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Có cấm chế?”
Thái Hoang gật đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Đã hiểu!”
Nói xong, hắn lập tức biến thành một luồng kiếm quang biến mất nơi xa.
Thái Hoang nhìn Diệp Huyên phía xa, khẽ nhíu mày: “Diệp huynh này chắc không phải là thế hệ thứ hai gì đó chứ…”
…
Sâu trong tinh không phía xa, Diệp Huyên bỗng nhíu mày, vì hắn cảm nhận được nguy hiểm kỳ lạ!
Nghe vậy, Diệp Huyên không hề do dự, lập tức quay người chạy đi.
Hắn sẽ không liều mạng!
Thế nhưng, đã muộn rồi!
Bàn tay kia muốn bóp vụn linh hồn Diệp Huyên, lúc này, một âm thanh bỗng vang lên từ bên cạnh: “Chậc chậc… Hoang Cổ, đây là người của Thiên Mệnh, nếu ngươi giết hắn, ngươi gây ra rắc rối lớn rồi!”
Bàn tay đó dừng lại khi còn cách đỉnh đầu Diệp Huyên nửa trượng.