Tần Quan cười đáp: “Ông ta không kiêng dè ta mà e sợ Thần Tụ, thực lực của Thần Tụ khiến ông ta cảm nhận được nguy hiểm nên mới không dám ra tay!”
Diệp Huyên liếc qua Thần Tụ, sau đó hỏi: “Vì sao ông ta lại không sợ cô? Ta cảm thấy cô mới là người đáng sợ nhất!”
Tần Quan trừng mắt: “Vì ta không tu luyện chứ sao? Ta làm gì có cảnh giới nào!”
Diệp Huyên thoáng do dự một lát rồi lại hỏi: “Cô không biết đánh nhau thật à?”
Tần Quan gật đầu: “Không biết! Có điều ta lại nắm rõ về các cảnh giới trong lòng bàn tay, hơn nữa còn biết rằng cảnh giới không chỉ có vậy, ta còn đang soạn ra cảnh giới mới, muốn sáng tạo một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh”.
Diệp Huyên: “…”
Tần Quan lại nói: “Thật ra rất nhiều người đều không biết rằng ta có cả tá bảo vật có lực sát thương cực lớn!”
Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
Tần Quan chớp mắt: “Bởi vì những kẻ biết chuyện gần như đều chết hết cả rồi! Tất nhiên, ngoại trừ ngươi!”
Diệp Huyên: “…”
Đúng lúc này, tộc trưởng Mộc Hư của Linh Ma tộc ở một bên liền muốn chuồn đi. Diệp Huyên nhìn thẳng về phía Mộc Hư: “Muốn chạy à?”