Diệp Huyên quyết định tu hành Quan Cảnh trước, đi dần từng bước, bởi vì nếu bước nhanh quá thì sẽ dễ dàng tiêu tùng.
Diệp Huyên tu hành ngay trong phòng sách, hắn không vào trong Tiểu Tháp bởi vì hắn không muốn quá ỷ lại vào nó, giờ còn Tiểu Tháp ở đây thì tốt, lỡ như sau này Tiểu Tháp không còn thì hắn biết phải làm thế nào?
Sự ỷ lại không phải do một sớm một chiều mà thành.
Hắn không muốn bản thân ỷ lại bất cứ thứ gì, đặc biệt là những thần vật gian lận tương tự kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp!
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, người cảm thấy về mặt tri thức thì Tần Quan tỷ tỷ hay Thanh Nhi tỷ tỷ giỏi hơn?”
Diệp Huyên im lặng một lát mới nói: “Thanh Nhi, luôn luôn đỉnh nhất!”
…
Thanh Nhi!
Diệp Huyên không biết thực lực hiện giờ của Thanh Nhi cao tới đâu, nhưng hắn biết về phương diện tri thức thì muội ấy chính là người đứng đầu, ngay cả cha và đại ca hắn cũng kém xa.
Tất nhiên Tần Quan cũng rất giỏi!
Không đúng, phải là cực kỳ giỏi!
Diệp Huyên đột nhiên thở dài khe khẽ.
Tiểu Tháp hỏi: “Tiểu chủ, người đang thở dài gì vậy?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Cả Thanh Nhi lẫn Tần Quan đều rất giỏi, còn ta thì…”
Dứt lời, hắn lại lắc đầu, thôi không nghĩ nữa mà tập trung vào tu luyện.
Nên bớt cảm khái, bớt nói nhảm, tu luyện nhiều hơn mới là chuyện quan trọng!
Diệp Huyên ngồi xếp bằng dưới đất, chậm rãi nhắm mắt.
Trước đó có chút cảm ngộ nhưng không biết phương hướng, nhưng giờ thì khác rồi, sau khi được Tần Quan chỉ điểm, hắn đã dần có một phương hướng nghiên cứu, không còn hoang mang mơ hồ nữa.
Quan Cảnh!
Vượt qua vật chất, thời không, đạo lẫn pháp.
Trong Tiên Bảo Các, Diệp Huyên im lặng tu luyện, không một ai tới quấy rầy.
…
Thần Khư Chi Địa.
Thần Khư Chi Địa trước đây từng là một trong những thế lực cấp cao của vũ trụ Quan Huyên, còn bây giờ đã trở thành một vùng phế tích.