Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Có ‘ô dù’ thì đâu có gì không tốt, chỗ dựa cũng là một loại thực lực mà”.
Diệp Huyên vẫn không để ý tới Tiểu Tháp.
Tiểu Tháp vẫn thao thao bất tuyệt: “Tiểu chủ, bất kể người nỗ lực thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật người có ‘ô dù’ chống lưng đâu…”
Diệp Huyên: “…”
…
Diệp Huyên không thèm để ý đến Tiểu Tháp mà chỉ chuyên tâm tu luyện.
Không ngừng theo đuổi, không ngừng đột phá.
Là con người, khi đã có mục tiêu để theo đuổi thì không ai có thể bì lại được hắn.
Hắn từng dám nghĩ nhưng không dám làm.
Bây giờ hắn đã dám nghĩ dám làm.
Giữa tinh không, Diệp Huyên không ngừng điên cuồng trải nghiệm, lúc này hắn đã tu luyện đến mừng gần như điên cuồng. Có lẽ vì lý do đó mà huyết mạch Phong Ma trong người hắn đã rục rịch, có dấu hiệu sống dậy.
Có điều, huyết mạch Phong Ma đã bị hắn khống chế tuyệt đối.
Sức mạnh huyết mạch không tính ngoại vật nhưng hắn không có ý định sẽ dùng.
Hiện tại hắn muốn làm một kiếm tu thật sự.
Giữa tinh không, kiếm quang giày xéo, không bao lâu, cả tinh vực đã bị những luồng kiếm quang đó xé ra thành vô số mảnh.
Mấy ngày sau, Diệp Huyên đột nhiên dừng lại, lúc này, hai mắt hắn hơi đỏ, đầu tóc rối bời, mới nhìn có vẻ như phát điên.