Diệp Huyên mỉm cười, đáp: “Có vẻ ngươi không phải là người tốt, đúng không?”
Pháp Chủ cười lạnh lùng: “Ngươi nghĩ sao?”
Diệp Huyên bỗng hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Pháp Chủ ngây ra.
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Nếu chưa ăn thì ăn kiếm của ta đi”.
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên biến mất.
Vù!
Kiếm quang từ chỗ hắn đứng vút qua.
Từ phía xa, vẻ mặt của Pháp Chủ liền biến sắc, má, tên này bị bệnh sao? Mới gặp là đánh liền? Ta còn chưa kịp nói gì mà.
Pháp Chủ không nghĩ nhiều, định ra tay ngay nhưng chính vào lúc đó, sắc mặt của ông ta liền thay đổi, lúc này đây ông ta mới phát hiện ra kiếm của Diệp Huyên không bình thường.
Không đúng.
Pháp Chủ giật mình, vội nói: “Đạo Chủ, cứu ta”.
Đạo Chủ: “…”
Mặc dù Pháp Chủ sợ đến cùng cực nhưng ông ta không chọn cách khoanh tay chờ chết, ông ta nắm chặt tay phải, sau đó đánh một đấm về trước, vô số pháp tắc từ trong đấm đó tuôn ra, bốn bề tinh không nứt ra thành từng lớp.
Sức mạnh quá lớn!
Khi kiếm của Diệp Huyên chém đến…
Vù.
Vô số pháp tắc vụt tắt, thanh kiếm dài xuyên vào giữa trán Pháp Chủ.
Pháp Chủ đơ người, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Một kiếm!
Không ngờ mình không đỡ được lấy một kiếm.
Sao có thể chứ?
Pháp Chủ nhìn Diệp Huyên trước mặt, hoang mang nói: “Ngươi… Có phải ngươi đã chơi xấu?”
Diệp Huyên hơi bất mãn: “Ngươi nói kiểu gì đấy? Chẳng qua ta vừa mới đột phá mà thôi”.
Pháp Chủ ngơ ra, sau đó, tròng mắt bỗng thu lại, ông ta run run nói: “Ngươi… Ngươi đã chạm tới Bán Bộ Quan Cảnh rồi sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không”.
Pháp Chủ ngây người: “Quan Cảnh sao?”
Diệp Huyên gật đầu.
Pháp Chủ bỗng hét lên giận dữ: “Sao có thể? Sao có thể chứ? Sao ngươi có thể đạt đến Quan Cảnh trong thời gian ngắn như thế? Chuyện này là không thể nào, ngươi đừng lừa lão phu đấy”
Diệp Huyên: “…”
Pháp Chủ như phát điên: “Không, không đúng, ngươi không phải Quan Cảnh, nhất định ngươi không phải Quan Cảnh…”
Ông ta vừa nói vừa quay người, đi về phía xa cứ như một người mất hồn.