Thích Thiên cười to: “Vì gia tộc? Tộc trưởng, lúc này, ta chỉ thấy sự tham lam mà thôi!”
Nghe vậy, sắc mặt của những cường giả Thích tộc kia đều trở nên khó coi.
Thích Nguyên nhìn chằm chằm Thích Thiên: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”
Thích Thiên cười đáp: “Đương nhiên là ta biết rồi! Vì gia tộc? Tộc trưởng, ông nói nghe hiên ngang lắm, nhưng rõ ràng chỉ là vì lòng tham, là không có giới hạn! Tranh giành khí vận là ta tranh với hai người họ, vốn không liên quan đến gia tộc, nhưng ông lại muốn lấy gia tộc để chèn ép họ, khiến chuyện vốn đơn giản lại trở nên phức tạp, còn muốn kéo cả gia tộc xuống nước. Bây giờ ông dẫn toàn bộ Thích tộc đi theo con đường không thể quay đầu lại! Không giết bọn họ, sau này gia tộc sẽ nguy hiểm, giết bọn họ, chẳng lẽ gia tộc sẽ không nguy hiểm sao?”
Nói đến đây, gã chỉ về phía Diệp Huyên: “Một người bình thường sao có thể chế tạo ra thanh kiếm trên người thanh đó được? Dù Chu tộc dốc hết sức lực cũng không thể chế tạo ra thanh kiếm này! Các người giết hắn, người chế tạo kiếm xuất hiện, các người thật sự có thể chống lại người đó sao?”
Sắc mặt của Thích Nguyên hơi khó coi.
Thật ra không phải ông ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Thích Thiên nói đúng, bây giờ Thích tộc thật sự không còn đường lui nữa rồi.
Ông ta lựa chọn bỏ qua những vấn đề này!
Bây giờ chỉ có thể đi đến cùng, giết Diệp Huyên, cướp thanh kiếm, sau đó đột phá!
Thích Như thở dài: “Tiểu tử, bây giờ chúng ta không nên bàn về những chuyện này, chúng ta phải đoàn kết đối ngoại mới đúng!”