Dứt lời, bên trong Thích tộc bỗng có một luồng khí tức kh ủng bố bắn thẳng lên trời cao, đâm xuyên qua vô vàn tầng mây.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trở nên khó coi.
Thích Thiển nhìn Diệp Huyên ở phía xa, lúc này đây sắc mặt của lão cũng rất khó coi, lão coi như đã hiểu ra rồi! Hai người Diệp Huyên đến đây không phải để diệt tộc, mà là đang lấy bọn họ ra để luyện tập!
Diệp Huyên và Đạo Lăng đều vừa mới đột phá đến Tuế Nguyệt Cảnh, lúc này bọn họ đều khao khát được chiến đấu, chiến càng mạnh, họ càng thấy vui.
Hai người đang củng cố cảnh giới của mình.
Thích Thiển hiểu rõ, không thể cứ tiếp tục như vậy được nữa.
Nhất định phải gi3t chết hai người này, không từ thủ đoạn nào.
Ở phía bên kia, Đạo Lăng xuất hiện cạnh Diệp Huyên, y nhìn phía xa rồi nói: "Diệp huynh, làm sao bây giờ? Bọn họ càng đánh càng đánh càng gọi thêm nhiều người!"
Diệp Huyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Chạy!"
Đạo Lăng ngây người, sau đó hỏi: "Chạy á hả?"
Diệp Huyên gật đầu: "Cao thủ so chiêu phải biết điểm dừng, chúng ta phát tiết vậy là được rồi, lần sau lại đến!"
Nói xong, hắn xoay người lập tức biến mất ở phía cuối chân trời.