*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Nói xong hắn cười nhìn Thanh Nhi: “Thanh Nhi, không cần trấn áp bút Đại đạo nữa đâu, ta muốn xem xem không có muội trấn áp nó nữa thì ta sẽ như thế nào”.
Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Huynh chắc chứ?”
Diệp Huyên gật đầu, nghiêm túc nói: “Sau này ta sẽ sống theo cách của mình, nhưng ta cũng muốn trải qua gian nan, vất vả, đương nhiên ta cũng muốn xem không có muội giúp ta trấn áp thì ta có thể tiếp tục sống được nữa không!”
Thanh Nhi im lặng một lúc rồi bảo: “Được!”
Nói xong, nàng xòe lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo chợt ra khỏi căn phòng ở nơi nào đó.
Có cây bút trong phòng thở phào nhẹ nhõm!
Từ khi thanh kiếm đó xuất hiện trong căn phòng này, ngày nào nó cũng lo lắng hãi hùng, sợ thanh kiếm này không hài lòng là sẽ chém mình ngay.
Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên, hỏi lại: “Huynh thật sự chắc chắn chứ?”
Diệp Huyên chần chừ: “Thanh Nhi, muội hỏi ta hai lần làm ta chợt thấy hơi hoảng sợ”.
Thanh Nhi bảo: “Bây giờ huynh đổi ý vẫn còn kịp”.
Diệp Huyên cười: “Không cần”.
Thanh Nhi gật đầu: “Được, ta tin huynh”.
Nói xong cơ thể nàng dần trở nên mờ ảo.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyên chợt xoè lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên và Tiểu Tháp trong cơ thể hắn chợt xuất hiện trong tay nàng.
Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyên hơi thay đổi: “Thanh Nhi, muội muốn lấy lại kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp sao?”
Thanh Nhi gật đầu: “Đúng thế. Đương nhiên nếu huynh không muốn thì ta cũng có thể không lấy lại”.
Diệp Huyên im lặng một lúc lâu: “Muội lấy lại đi!”
Hắn đã đồng ý!
Thanh Nhi khẽ gật đầu: “Huynh bảo trọng nhé”.
Nói xong cơ thể nàng dần trở nên mờ ảo, bờ biển kia cũng dần mơ hồ.
Diệp Huyên hơi tò mò: “Thanh Nhi, bây giờ muội định làm gì?”
Thanh Nhi trả lời: “Đi nói chuyện với vị kia”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Người còn lợi hại hơn cả bút Đại đạo sao?”
Thanh Nhi gật đầu.
Diệp Huyên hỏi: “Muội có đánh lại được không?”