*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Thích Thiên, cường giả Thích tộc đang có mặt đều kích động cùng cực.
Thích Thiên hiện giờ là toàn bộ hy vọng của Thích tộc bọn họ!
Nhìn thấy Thích Thiên, Diệp Huyên và Đạo Lăng cau mày.
Thích Thiên đi tới trước mặt Diệp Huyên và Đạo Lăng, gã nói: “Thích Nguyên đã chết, ân oán giữa Thích tộc ta và hai vị có thể kết thúc ở đây không?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không thể”.
Đạo Lăng gật đầu: “Không thể”.
Ban đầu bị Thích tộc đuổi giết, mối thù này sao có thể nói kết thúc là kết thúc?
Thích Thiên khẽ gật đầu: “Nếu đã vậy thì chỉ có cách đánh nhau thôi”.
Nói rồi gã nhìn Diệp Huyên và Đạo Lăng bảo: “Hai người các ngươi ai tới trước?”
Đạo Lăng cười: “Ta trước, trận chiến lần trước vẫn chưa đánh xong, chúng ta tiếp tục đi”.
Thích Thiên gật đầu: “Vừa đúng ý ta”.
Nói xong gã vào một tinh vực thời không không xác định, hiển nhiên là không muốn đánh ở Thích tộc.
Đạo Lăng cũng biến mất ngay sau đó.
Tại đây chỉ còn lại Diệp Huyên và các cường giả Thích tộc.
Thích Thiển nhìn Diệp Huyên với ánh mắt đầy cảnh giác.
Tiếp xúc với Diệp Huyên, lão phát hiện ra thanh niên trước mặt mình vô cùng xấu xa, phải cẩn thận đề phòng.
Diệp Huyên chợt nhìn Thích Thiển: “Tiểu An!”
Dứt lời hắn chợt chau mày.
Không đúng!
Tiểu An đang ở trong Tiểu Tháp.
Bị Thanh Nhi đưa đi rồi.
Diệp Huyên hơi ngẩn ra, hắn đã quên mất chuyện này.
Nhưng ngay sau đó Diệp Huyên lại cười.
Tiểu An đi theo Thanh Nhi chắc chắn không phải chuyện xấu, không chỉ không phải chuyện xấu mà chắc chắn còn là chuyện cực kỳ tốt.
Dù sao cũng là Thanh Nhi.
Chỉ cần Thanh Nhi hướng dẫn một chút thì Tiểu An sẽ được nâng cao….
Như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Diệp Huyên lại trở nên khó coi.
Tiểu Tháp!
Tiểu Tháp cũng tới hệ Ngân Hà cùng với Thanh Nhi.
Nếu Thanh Nhi rảnh rỗi chỉ dẫn cho nó thì chẳng phải nó sẽ lên trời luôn sao?