Thích Thiên vội lắc đầu: “Cùng… Cùng lên mới được!”
Diệp Huyên nghiêm nghị bảo: “Thực lực của người đó vượt xa ba người chúng ta, vừa nãy chúng ta khinh địch nên cơ thể mới bị huỷ diệt, bây giờ cùng lên có khác nào tự tìm cái chết? Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm một nơi an toàn”.
Thích Thiên vội hỏi: “Nơi nào an toàn?”
Diệp Huyên đáp: “Tới rồi”.
Hắn vừa dứt lời thì ca ba đã tới được Tiên Bảo Các.
Vừa đến Tiên Bảo Các, ông lão đeo mặt nạ đã xuất hiện trước mặt ba người, khi nhìn thấy thần lôi sau lưng họ, ông ta thoáng chốc biến sắc: “Trời ạ… Diệp công tử, cậu làm gì vậy?”
Diệp Huyên ngẩn ra: “Tiền bối, ông nói gì thế, ta không hiểu! Ba người chúng ta đến để mua đồ mà…”
Ông lão đeo mặt nạ chỉ ra sau lưng Diệp Huyên: “Thần lôi kia…”
Diệp Huyên vội nói: “Không liên quan đến chúng ta, có thể là nó tới tìm ông gây sự đấy!”
Ông lão đeo mặt nạ: “…”
Ba người nhóm Diệp Huyên chuồn thẳng vào Tiên Bảo Các.
Ông lão đeo mặt nạ hét lên: “Tế trận!”
Một bức màn sáng khổng lồ lập tức bao phủ Tiên Bảo Các.
Thần lôi giáng xuống.
Đùng đoàng!
Bức màn sáng cực lớn rung chuyển dữ dội sau đó vỡ tan, cả Tiên Bảo Các cũng nứt ra, nhưng không hoàn toàn sụp đổ.
Bên trong Tiên Bảo Các, ba người nhóm Diệp Huyên đều kinh hãi.
Đạo Lăng trầm giọng bảo: “Thật đáng sợ!”
Thích Thiên gật đầu, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ: “Thật ác liệt…”
Nói rồi gã nhìn Diệp Huyên, lo lắng hỏi: “Diệp huynh, nếu phân hội Tiên Bảo Các này cũng không chặn nổi thì phải làm sao?”