Chu U thầm hoảng hốt, đây là đang kiểm tra nàng ấy ư?
Chu U im lặng một lát rồi đáp: “Cháu vốn muốn làm thân với Diệp Huyên, nhưng bây giờ… chuyện này quá nghiêm trọng, chỉ cần sơ sẩy, Chu tộc ta có thể sẽ không thể quay đầu, ví thế, cháu muốn im lặng xem tình hình”.
Chu Khô im lặng.
Chu U chần chừ một lúc rồi hỏi: “Gia gia?”
Chu Khô khẽ cười: “Nha đầu, cháu vẫn còn quá trẻ tuổi, dù rất cẩn thận, nhưng lại không đủ quyết đoán!”
Chu U vội nói: “Xin gia gia chỉ dạy”.
Chu Khô cười hỏi: “Cháu cảm thấy Tần các chủ thế nào?”
Chu U nghiêm túc đáp: “Là một người hiếm thấy!”
Chu Khô khẽ mỉm cười: “Mắt nhìn của nàng thì sao?”
Nghe vậy, con ngươi của Chu U bỗng nhiên co lại.
Nàng ấy hiểu rồi!
Tần Quan xem trọng ai?
Đương nhiên là Diệp Huyên!
Ngay cả một người hiếm thấy như Tần Quan cũng xem trọng Diệp Huyên thì có nghĩa là gì?
…
Trong tinh không, ba người Diệp Huyên không ngừng di chuyển.
Càng đến gần cổ mộ Tinh Không trên bản đồ, cả ba người càng cảm thấy bất an.
Nguy hiểm!
Lúc này, Đạo Lăng trầm giọng nói: “Diệp huynh, nơi chúng ta muốn đến lần này rất nguy hiểm!”
Thích Thiên vội gật đầu: “Đúng thế!”
Diệp Huyên bình tĩnh hỏi: “Vậy Kiếp Chủ kia có nguy hiểm không?”
Hai người im lặng.
Diệp Huyên khẽ cười nói: “Đừng sợ, có ta ở đây!”
Dứt lời, hắn biến mất ở phía xa.
Thích Thiên và Đạo Lăng đứng tại chỗ nhìn nhau, sau đó vội vàng đuổi theo!