*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên ngoài thạch điện.
Trong hư không, Kiếp Chủ và Vực chủ Bắc Vực đột nhiên dừng lại.
Kiếp Chủ nhìn Vực chủ Bắc Vực trước mặt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Gã phát hiện gã không thể làm gì Vực chủ Bắc Vực này.
Vực chủ Bắc Vực cười nói: “Kiếp Chủ, ngươi không làm gì được ta, mà ta cũng không muốn giết ngươi, ngươi vẫn nên trở về đi!”
Kiếp Chủ nhìn chằm chằm Vực chủ Bắc Vực: “Vực chủ Bắc Vực, ông thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này ư?”
Vực chủ Bắc Vực cười nói: “Ta cũng không giấu gì ngươi, ta muốn cược một lần! Dù cuối cùng có thể thua, ta cũng thấy cam lòng!”
Kiếp Chủ lắc đầu: “Ông chắc chắn sẽ cược thua!”
Dứt lời, gã mở lòng bàn tay, một lá bùa truyền âm trong tay gã đột nhiên biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Vực chủ Bắc Vực lập tức híp mắt lại.
Rõ ràng là Kiếp Chủ này vừa gọi người.
Kiếp Chủ bình tĩnh nói: “Vực chủ Bắc Vực, ông sẽ phải hối hận!”
Vực chủ Bắc Vực cười to: “Mỏi mắt mong chờ!”
Dứt lời, lão xoay người rời đi.
Kiếp Chủ đứng tại chỗ, nét mặt rất bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Bên dưới, Vực chủ Bắc Vực quay lại thạch điện của mình, trên bàn đọc sách trước mặt lão có một quyển trục.
Vực chủ Bắc Vực mở quyển trục ra, bên trong là tất cả thông tin đầy đủ về Diệp Huyên.
Lúc này, một ông lão xuất hiện bên cạnh Vực chủ Bắc Vực, ông lão nói với giọng điệu nặng nề: “Vực chủ, lần này chúng ta cược lớn quá!”
Vực chủ nhẹ giọng nói: “Nếu không có cơ duyên lớn, cả đời này ta cũng không thể nào tiến thêm một bậc! Ngoài việc chờ chết thì vẫn là chờ chết. Sống cuộc sống như thế có ý nghĩa gì đâu?”
Ông lão hơi do dự, sau đó nói: “Thiếu niên kia thật sự có thể giúp chúng ta sao?”
Vực chủ Bắc Vực đáp: “Ta không biết, ta chỉ biết hắn là nhi tử của người kia!”
Ông lão tỏ vẻ nghi ngờ: “Của ai cơ?”
Trong mắt Vực chủ Bắc Vực lộ vẻ kiêng dè: “Là kiếm tu đó… Vì kiếm tu năm đó chỉ nhìn ta một lần đã làm ta tưởng mình như đã chết…”
Nói xong, trong mắt lão hiện lên sự dữ tợn: “Ta muốn đánh cược, cược thiếu niên này là một thiếu gia có thế lực to lớn chống lưng, mẹ kiếp, cuộc đời ta đã sắp hết rồi, nếu không ôm đùi người khác thì sao có thể tiến thêm một bước? Cho dù thua cược, ta cũng không thấy hối hận!”
Ông lão: “…”
…
Một canh giờ sau, Đạo Lăng và Thích Thiên xuất hiện trước mặt Kiếp Chủ, Đạo Lăng nhìn Kiếp Chủ: “Chúng ta tiếp tục đánh nhau đi!”
Kiếp Chủ híp mắt: “Diệp Huyên kia đâu?”