Diệp Huyên gật đầu: "Ta biết! Vậy huynh nói xem, bây giờ chúng ta ra ngoài đánh một trận với hai người Kiếp Chủ kia thì có mấy phần thắng?"
Thích Thiên lắc đầu: "Không biết!"
Không biết!
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Đã từng có người coi số mạng cho ta, nói mạng của ta to lắm, rất khó chết!"
Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía cái cây khô kia.
Đạo Lăng đột nhiên run giọng nói: "Diệp huynh, ai coi mệnh cho huynh? Có đúng không vậy?"
Diệp Huyên cười ha ha: "Ta thấy coi đúng lắm á!"
Nói rồi, hắn đi tới trước cái cây khô rồi ngồi bệt xuống: "Trước đây không lâu, ta đã nói muội muội là đừng trấn áp bút Đại đạo nữa, ta muốn tự dựa vào bản thân để đi trên con đường Đại đạo này".
Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu: "Chúng ta có khí vận Đại đạo, nhưng cũng cảm nhận được ngươi rất nguy hiểm, chứng tỏ các hạ hẳn là một vị đại lão tuyệt thế, hôm nay bốn huynh đệ chúng ta đi vào trong điện này không hề có ác ý, chỉ muốn thử xem có thể bái xá các hạ làm sư phụ không, nếu như có thể bái xá thì bốn người chúng ta chắc chắn sẽ làm rạng rỡ truyền thừa của tiền bối".
Nói rồi, hắn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Tuy vãn bối rất muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép, ngoài kia có bao nhiêu yêu nghiệt thiên tài đi nữa cũng không thể ưu tú bằng bốn người chúng ta, tiền bối nếu muốn giao lại truyền thừa hoặc truyền đạo gì, vãn bối cảm thấy bốn huynh đệ chúng ta là thích hợp nhất".
Không ai trả lời.
Đạo Lăng ở một bên hơi do dự: "Thích Thiên, huynh cảm thấy Diệp huynh nói vậy có ổn không?"