Cái bóng mờ cách xa mấy trăm nghìn trượng ở chân trời nhìn xuống, khịt mũi khinh thường: “Thứ phế vật”.
Kiếp Chủ: “...”
Vân Sư đứng trước đại điện, bình tĩnh ngẩng đầu nói: “Các hạ phải chăng chính là linh hồn của Thái Cổ Thần Thụ thuộc về Thái Cổ Thần tộc?"
Bóng mờ khẽ cười: “Đến lai lịch của ta mà cũng điều tra cặn kẽ vậy, các ngươi quả thật không đơn giản”.
Vân Sư khẽ cười: “Thái Cổ Thần thụ, chỉ có bốn người kia mới là mục tiêu của chúng ta”.
Thái Cổ Thần thụ lạnh nhạt: “Liên quan gì đến ta?"
Vân Sư gật đầu: “Xin các hạ hãy thả bọn họ ra”.
Thái Cổ Thần thụ mỉa mai: “Vì sao?"
Vân Sư khẽ nhíu mày.
Thái Cổ Thần thụ cười khẩy: “Muốn đánh nhau à?"
Vân Sư thở dài: “Chúng ta dành sự kính trọng cao nhất cho Thái Cổ Thần tộc. Chúng ta tuyệt đối phải bắt được bốn người kia, Thái Cổ Thần thụ đừng nhúng tay vào được không?"
Thái Cổ Thần thụ khạc ra một tiếng cười: “Ngươi đang đe dọa hay van xin ta đấy?"
Sau một hồi im lặng, Vân Sư gật đầu: “Ta đã hiểu thái độ của các hạ”.
Gã xoay người rời đi.
Sở dĩ không ra tay vì gã thật sự không làm gì được cái cây này.
Đúng lúc này, Kiếp Chủ bỗng run rẩy cất giọng: “Thái Cổ Thần thụ, theo ta biết, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Đã vậy ngươi đánh ta làm gì?"
Thái Cổ Thần thụ lãnh đạm nói: “Thích thì đánh, không phục à?"