Thái Cổ Nguyên lắc đầu cười: “Bình thường thôi, năm xưa lúc ta ‘thoát’ Tuế Nguyệt lần đầu tiên cũng rất kiêu ngạo!”
Đạo Lăng khẽ hỏi: “Tiền bối, Diệp huynh, hắn…”
Thái Cổ Nguyên nhìn Diệp Huyên một lát, im lặng không nói.
Đạo Lăng và Thích Thiên liếc nhau, cùng cảm thấy nghi hoặc.
Sao vẫn chưa đột phá vậy nhỉ?
Đúng lúc này, Thái Cổ Nguyên đột nhiên nói: “Diệp công tử, hết giờ rồi!”
Diệp Huyên không đáp lời.
Biểu cảm của Thái Cổ Nguyên cứng đờ, không phải thằng nhóc này tính chơi gian lận đấy chứ?
Đạo Lăng ở một bên thoáng do dự, sau đó nói: “Tiền bối, có lẽ hắn đang ở vào thời điểm mấu chốt, có thể đợi thêm một lát được không?”
Thái Cổ Nguyên toan muốn lên tiếng thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên một giọng nói: “Tộc trưởng Thái Cổ Nguyên, thời gian ba ngày đã hết!”
Thái Cổ Nguyên nghe thấy vậy lập tức trầm mặc.
Hết giờ rồi!
Lão ta nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên vẫn không có chút phản hồi nào.
Đạo Lăng còn muốn nói tiếp thì Thích Thiên đột nhiên cất lời: “Tiền bối, ba huynh đệ chúng ta đi ngăn cản đám người đó, cứ để Diệp huynh ở lại đây tiếp tục tu luyện nhé, ông thấy sao?”
Thái Cổ Nguyên im lặng.
Thích Thiên đột nhiên nói: “Chúng ta đưa Diệp Huyên ra ngoài!”
Dứt lời, gã hành lễ với Thái Cổ Nguyên: “Ân tình hôm nay của Thái Cổ tộc, bốn huynh đệ chúng ta khắc sâu trong lòng, sau này nếu Thái Cổ tộc có cần gì, bốn huynh đệ ta sẽ dốc hết khả năng tương trợ! Tiền bối, hẹn gặp lại sau!”
Nói rồi, hắn lập tức đưa Diệp Huyên rời đi.
Đạo Lăng cũng hơi thi lễ, sau đó quay người đi theo.
Thiên Khí nhìn Thái Cổ Nguyên giây lát, sau đó lấy ra một miếng thịt nướng nhét vào trong tay lão ta, thế rồi cũng xoay người chạy đi.
Thái Cổ Nguyên nhìn miếng thịt nướng trong tay, không biết nên khóc hay cười.
Thái Cổ Nguyên nói khẽ: “Chúng ta chỉ có thêr giúp bọn họ chừng đó thôi! Còn giúp thêm nữa thì sẽ đối mặt trực diện với Tiên Lăng! Nếu là trước kia, cho dù có đối mặt trực diện thì ta cũng chẳng hề e ngại. Nhưng hiện giờ…”
Dứt lời, lão ta khẽ lắc đầu: “Chúng ta đã xuống dốc rồi! Nếu thật sự cứng đối cứng với Tiên Lăng, mấy lão già chúng ta thì cũng thôi, nhưng còn những tộc nhân đang ẩn náu trong tối của chúng ta phải làm sao?”
Sau đó lão ta nhìn về phía xa, nói khẽ: “Năng lực hữu hạn, thiện duyên cũng nên có điểm dừng thôi”.