Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9165



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thái Cổ Thần Thụ gật đầu: “Đã hiểu”.  

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Thái Cổ Thần Thụ nhìn ra ngoài: “Vậy Diệp công tử…”  

Thái Cổ Nguyên im lặng một lát rồi nói: “Ta cũng nghi hoặc lắm!”  

Dứt lời, lão ta nhìn ra ngoài: “Mong là bọn họ có thể chống đỡ được, nếu không thì sự đầu tư của chúng ta sẽ coi như đổ xuống sông xuống biển!”  

…  

Ở bên ngoài.  

Đạo Lăng, Thích Thiên và Thiên Khí đưa Diệp Huyên ra ngoài thì đã bị ba luồng khí tức khủng khiếp phong tỏa xung quanh.  

Đó chính là Vân sư và Kiếp Chủ, còn có cả kẻ cầm đầu Lam tôn.  

Lam tôn nhìn ba người Đạo Lăng, vẻ mặt không chút gợn sóng.  

Ánh mắt Kiếp Chủ thì chòng chọc hướng về phía Diệp Huyên, rõ ràng không có ý tốt.  

Lam tôn đánh giá ba người Đạo Lăng, sau đó trong mắt lóe lên tia sắc lạnh: “Thoát Tuế Nguyệt!”  

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Vân sư và Kiếp Chủ lập tức trở nên khó coi.  

Không ngờ ba kẻ này lại “thoát” Tuế Nguyệt chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi!  

Lam tôn liếc nhìn Cổ Thần Điện ở nơi xa, vẻ mặt âm trầm tới mức đáng sợ!  

Tất nhiên bà ta biết mấy người kia có thể làm được điều đó là nhờ có Thái Cổ Thần tộc! Nếu không thì chắc chắn đám Diệp Huyên không thể nào “thoát” được Tuế Nguyệt chỉ trong khoảng thời gian ngắn tới vậy.  

Kiếp Chủ đột nhiên chỉ vào Diệp Huyên phía xa, nói: “Có vẻ hắn ta vẫn chưa đột phá!”  

Lam tôn quay sang hướng khác, nhìn về phía Diệp Huyên ở đằng xa, nhíu mày: “Vẫn chưa đột phá…”  

Ở bên dưới, Đạo Lăng đột nhiên cười nói: “Các vị, nói chuyện chút chứ?”  

Lam tôn nhìn Đạo Lăng: “Nói gì?”  

Đạo Lăng cười đáp: “Ngươi cảm thấy bốn chúng ta thế nào?”  

Vẻ mặt Lam tôn vô cùng bình tĩnh: “Ngươi muốn nói gì?”  

Đạo Lăng nghiêm túc nói: “Bà không cảm thấy chúng ta rất ưu tú sao? Thứ cho ta nói thẳng, ở bên ngoài không có bất cứ thiên tài hay yêu nghiệt nào xuất sắc hơn chúng ta! Các người nhằm vào chúng ta như thế, lỡ về sau chúng ta mạnh lên rồi trả thù, vậy thì có phải các bà sẽ gặp phiền phức rồi không?”  

Lam tôn gật đầu: “Quả đúng là vậy!”  

Đạo Lăng nói liên hoàn: “Thế nên tại sao các bà lại nhằm vào chúng ta chứ? Nếu bây giờ các bà xin lỗi rồi bồi thường thêm chút đồ, vậy thì ân oán giữa hai bên coi như giải quyết xong! Bà thấy thế có được không?”  

Lam tôn nhìn Đạo Lăng: “Ngươi đang muốn làm ta dao động à?”  

Đạo Lăng: “…”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.