*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà lúc này, một đạo kiếm quang xuất hiện phía sau bà ta mà không hề có dấu hiệu gì.
Cơ thể Lam Tôn đột nhiên run lên, trực tiếp xuất hiện ở cách xa mấy vạn trượng!
Nhất Kiếm Trảm Không!
Sau khi Lam Tôn dừng lại, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên cách xa mấy vạn trượng: “Đánh lén?”
Xa xa, Diệp Huyên mỉm cười: “Đúng vậy!”
Lam Tôn nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là kiếm tu, lại có hành vi như thế, chẳng lẽ không cảm thấy đáng xấu hổ sao?”
Diệp Huyên hỏi lại: “Cảnh giới của ngươi cao như thế, lại đến cậy lớn bắt nạt nhỏ chúng ta, ngươi không thấy đáng xấu hổ sao?”
Lam Tôn cười khẽ: “Mồm mép lanh lợi!”
Vừa dứt lời, bà ta đột nhiên cách không chỉ tay về phía Diệp Huyên.
Đùng!
Một chỉ ấn đột nhiên thổi quét mà qua, đánh thẳng vào Diệp Huyên.
Xa xa, Diệp Huyên rút kiếm chém một nhát.
Ầm ầm!
Chỉ ấn kia lập tức bị phá vỡ!
Nhìn thấy một màn này, Lam Tôn nhíu mày: “Ngươi... Ngươi vẫn chưa Thoát khỏi Tuế Nguyệt!”
Diệp Huyên cười khẽ: “Thoát Khỏi Tuế Nguyệt? Chỉ có loại phàm phu tục tử như ngươi mới tu cảnh giới, Diệp Huyên ta... Bất Tu cảnh giới, hiểu không?”
Lam Tôn nhìn Diệp Huyên: “Cảnh giới Bất Tu? Ngươi là đang nói đùa sao?”
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, một bên, Thích Thiên đột nhiên nói: “Diệp huynh... Trước tiên đừng nói chuyện nữa, ngươi có thể giải quyết người phụ nữ đó trước, sau đó đến giúp đỡ không?”
Diệp Huyên nhìn thoáng qua Thích Thiên ở xa xa, giờ phút này, Thích Thiên đang bị Kiếp Chủ đánh áp đảo, toàn thân Thích Thiên đã bị sét đánh cháy sém nhiều chỗ, có hơi thê thảm!
Chỉ có Thiên Khí tốt hơn một chút!
Bởi vì thân thể của hắn ta thật sự quá khủ ng bố, tuy Vân sư đánh áp đảo nhưng lại không làm gì được hắn ta!
Diệp Huyên thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về phía Lam tôn ở xa xa kia, bà ta cười nói: “Hắn ta nói không sai, ngươi muốn cứu bọn họ, thì phải giải quyết ta trước!”
Diệp Huyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đạo Lăng ở một bên: “Ngươi còn đứng nhìn làm gì? Mau đi chữa thương trước đi!”
Đạo Lăng ngây cả người, sau đó vội vàng gật đầu: “Được được! Diệp huynh, huynh cố lên!”
Nói xong, y xoay người biến mất ở xa xa!
Diệp Huyên nhìn về phía Lam tôn, trầm lặng.