*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nơi tinh không đằng xa, Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Bình thường thì chúng ta đánh không lại ông ta thật!"
Đạo Lăng trầm giọng hỏi: "Vậy phải làm sao giờ?"
Diệp Huyên hít sâu một hơi rồi khẽ cười: "Còn có thể làm sao? Đương nhiên là liều mạng! Ta sẽ xông lên trước!"
Hắn nói xong bèn chậm rãi nhắm mắt lại.
Đùng!
Cơ thể Diệp Huyên lập tức bốc cháy!
Cùng lúc đó, Huyết Mạch Chi Lực trong người hắn cũng điên cuồng vận chuyển.
Nhưng lần này, hắn lại không có đốt cháy linh hồn!
Không có kiếm Thanh Huyên mà đốt linh hồn thì sẽ biến mất thật!
Ba người Đạo Lăng thấy Diệp Huyên đốt cháy cơ thể thì đều sửng sốt!
Định liều mạng thật sao?
Diệp Huyên lại nói: "Muốn đánh với ông ta thì cả bốn chúng ta phải phối hợp tốt, mấy người hiểu ý ta không?"
Ba người cùng gật đầu.
Diệp Huyên bỗng nói: "Kiếm của ta quỷ dị nhất, thích hợp đánh phụ trợ... Nhưng lần này, ta sẽ dẫn đầu, các huynh hãy yểm trợ cho ta!"
Đạo Lăng sửng sốt hỏi: "Tại sao?"
Diệp Huyên cười khẽ đáp: "Bởi vì lần này thật sự rất nguy hiểm!"
Hắn đáp xong đã biến mất khỏi tại chỗ.
Vèo!
Một luồng kiếm quang đỏ tươi chợt xé nát thời không chém thẳng về phía Thư Hiền Giả!
Mặt mày Thư Hiền Giả vẫn hết sức bình tĩnh, khi nó chém lên đầu thì ông ta chợt mở tay phải ra, một tấm khiên vô hình bỗng xuất hiện trước mặt.
Đùng!
Kiếm của Diệp Huyên trực tiếp bị tấm khiên kia chặn lại!
Còn Diệp Huyên lại xuất hiện trên đầu Thư Hiền Giả, rút kiếm bổ thẳng xuống.
Rút Kiếm Định Sinh Tử!
Một kiếm này được hắn chồng hơn mười vạn luồng!
Nó vừa xuất hiện, cả tinh không lập tức bị chẻ đôi khiến người ta sợ hãi cùng cực!
Ầm!
Khi một kiếm đó của Diệp Huyên chém xuống, tấm khiên trước mặt Thư Hiền Giả bỗng rung lên kịch liệt. Sau đó, một mảnh kiếm quang đỏ tươi đã nổ tung trên đầu ông ta, còn Diệp Huyên lại điên cuồng rút kiếm chém xuống!
Vèo, vèo, vèo, vèo, vèo!