*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đàn ông trung niên nhìn lão Quân, lão Quân nói: “Chỗ dựa lớn nhất của thiếu chủ là cô gái đó…”
…
Man Hoang thần tộc.
Tộc trưởng Man Hoang thần tộc Man Minh đang bế quan, bây giờ ông ta là hành giả luân hồi, mục tiêu là vượt qua luân hồi, lên Vận Mệnh Cảnh.
Vận mệnh là gì?
Là thoát khỏi vận mệnh, không bị bút Đại Đạo can thiệp nhân sinh nữa, thoát khỏi tất cả!
Để làm được điều đó là cực kỳ khó.
Ngày nay có được mấy người dám nói có thể vượt ra khỏi sự khống chế của bút Đại Đạo?
Bút Đạo Đạo là thanh đao treo trên đầu của tất cả những người tu luyện, không ai biết được khi nào thanh đao đó sẽ rơi xuống, sau đó sẽ phải chết trong mơ hồ.
Nếu muốn thoát khỏi sự khống chế của vận mệnh thì phải khó khăn đến mức nào?
Vốn dĩ ông ta cho rằng cả đời cũng không thể nào tiến thêm bước nữa nhưng không ngờ đột nhiên có cơ duyên to lớn giáng xuống đầu.
Một truyền thừa!
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì Man Minh lại không kiềm được mà cười lớn.
Đúng là chó ngáp phải ruồi!
Hôm nay, một ông lão bỗng tiến nhanh đến trước phòng bế quan của Man Minh, hành lễ: “Tộc trưởng”.
Một hồi sau, giọng nói khó chịu của Man Minh từ trong phòng vọng ra: “Chẳng phải ta đã căn dặn dù có chuyện gì thì cũng không được đến làm phiền ta rồi sao?”
Ông già vội nói: “Là chuyện của Diệp thiếu”.
Răng rắc!
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, Man Minh bước ra ngoài, ông ta nhìn ông già trước mặt, hỏi: “Diệp thiếu làm sao?”
Ông già hạ giọng nói: “Tộc tưởng, ta nhận được tin, Thiên Yêu tộc đang muốn nhằm vào Diệp thiếu”.
Man Minh chau mày: “Nhằm vào Diệp thiếu sao?”
Ông già gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói đứa con bị bỏ rơi của bọn họ đang ở cùng với Diệp thiếu… Người biết chuyện huyết mạch Yêu Thần năm xưa rồi đấy… Bây giờ cậu thanh niên bị Thiên Yêu tộc bỏ rơi đã trở thành bạn tốt của Diệp thiếu, nhưng Thiên Yêu tộc thì lại không tha cho cậu ta…”