Hắn đang nói thì bỗng la lên: “Các huynh đệ, hạ hết bọn chúng”.
Hắn vừa dứt lời thì liền xông về phía Thiên Tầm.
Thiên Tầm thấy Diệp Huyên ra tay thì sắc mặt liền trở nên nặng nề, người trẻ tuổi thời nay đều ngông cuồng đến vậy sao?
Thiên Tầm không nói lời thừa mà lập tức biến mất khỏi chỗ đứng.
Ầm!
Một luồng sức mạnh ập đến.
Sức mạnh cơ thể thuần túy.
Đằng xa, ý chí chiến đấu ngập trong ánh mắt Diệp Huyên, hắn vừa mới đột phá, cũng nên đánh một trận ra trò.
Lúc Diệp Huyên và Thiên Tầm ra tay, Quân Tà và Thích Thiên bên cạnh hắn cũng xông về phía bốn cao thủ Tuế Nguyệt Tiên.
Khi hai bên giao đấu, Thích Thiên và Quân Tà đã khống chế toàn bộ các cao thủ của Thiên Yêu tộc, không đúng, nên nói là đánh bọn họ như bao cát.
Vô địch trong cùng cấp.
Dù là Quân Tà hay Thích Thiên cũng đều là thiên tài trong các thiên tài, cộng thêm việc bọn họ có được sự giúp đỡ từ lão Quân, vì vậy, sau khi họ đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, cao thủ Tuế Nguyệt Tiên bình thường vốn không thể nào là đối thủ của bọn họ.
Lúc đánh nhau với Diệp Huyên, Thiên Tầm nhìn thấy mấy cao thủ Tuế Nguyệt Tiên của mình đều bị khống chế thì vẻ mặt liền trở nên khó coi. Bọn Diệp Huyên không làm gì được hai Luân Hồi hành giả như bọn họ nhưng những cao thủ Tuế Nguyệt Tiên mà bọn họ gọi đến thì rõ ràng không phải là đối thủ của bọn Diệp Huyên.
Chưa được bao lâu thì mấy cao thủ Tuế Nguyệt Tiên đó đều bị giế t chết.
Hoàn toàn không phải đối thủ.
Thiên Tầm nghĩ đến đây thì đã không còn tâm trạng chiến đấu nữa, cơ thể rung lên, gã lùi về sau hơn mười mấy vạn trượng. Lúc vừa mới giữ khoảng cách với Diệp Huyên, gã liền lấy ra một tấm lệnh bài và bóp nát.
Ầm!
Một luồng sức mạnh thần bí liền biến mất khỏi nơi sâu thẳm ở tận cùng tinh không.
Diệp Huyên liếc nhìn vào sâu trong tinh không rồi im lặng.
Mấy tên này đúng là không có võ đức, hở một chút là gọi cứu binh, thật không biết xấu hổ.
Thiên Tầm lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Ngươi sẽ phải trả giá cho những hành động hôm nay của mình”.
Diệp Huyên cười ha ha: “Đừng nói nhảm nữa, đánh đi”.