Người thanh niên đang chậm rãi đi đến từ nơi xa chính là y.
Diệp Huyên liếc nhìn một cái, môi nhếch lên, biết rõ đây hiển nhiên không phải trùng hợp.
Trên đời làm gì có lắm chuyện trùng hợp đến vậy?
Thằng đểu này đương nhiên là đang muốn khoe mẽ trước mặt hắn mà thôi.
Ngôn Biên Nguyệt thoáng nhìn túi vải Diệp Huyên đang cầm, cười lên: “Đừng nói lễ vật của Diệp công tử là một quyển sách chứ? Ồ, ngươi đừng để trong lòng nhé, ta không có ý hạ bệ ngươi, chỉ tò mò mà thôi”.
Diệp Huyên mỉm cười gật đầu: “Chính xác”.
"Ha ha!"
Ngôn Biên Nguyệt phá ra cười không chút kiêng dè.
Sắc mặt những người vây quanh cũng trở nên kỳ lạ.
Sách?
Cái này mà cũng tặng được ư?
Sắc mặt Tiên Cổ Nguyên lạnh đi. Tên này đang trắng trợn vũ nhục hắn ta!
Ngôn Biên Nguyệt vươn tay, để một chiếc nhẫn bay về phía trưởng lão tiếp khách. Ông ta nhìn vào, thoáng ngẩn ra rồi kích động hô lên: “Lễ vật từ Thiên Ngôn Thành: mười triệu Trụ Mạch!"
Tặng hẳn mười triệu!
Những người khác sửng sốt.
Chỉ là tiền lễ thôi mà bằng cả sính lễ của Lý gia!
Quả nhiên không hổ là Ngôn gia.
Giàu nứt đố đổ vách!
Bọn họ vừa hâm mộ lại ghen tị.
Tiên Cổ Nguyên kích động khẽ thi lễ: “Đa tạ Ngôn huynh!"
Ngôn Biên Nguyệt cười: “Hai ta là huynh đệ tốt với nhau, cần gì cảm tạ? Ta vào trước đây, sau này có dịp lại trò chuyện”.
Y còn cố tình liếc xéo Diệp Huyên rồi mới chịu đi.
Trước đó y không xuất hiện là đang đợi tên này.
Sao y có thể bỏ qua một cơ hội để khoe khoang cho được?
Mà y đã thành công.
Ha ha ha!
Ngôn Biên Nguyệt không kiềm được một tràng cười sảng khoái.
Ngôn Biên Nguyệt đi rồi, nụ cười trên mặt Tiên Cổ Nguyên tắt dần. Diệp Huyên chớp mắt, hỏi: “Có phải Nguyên huynh chê quà của ta tầm thường quá?"
Tiên Cổ Nguyên bình tĩnh đáp: “Tất nhiên là không”.
Diệp Huyên cười cười, đang muốn thu tay về thì Lý Tuyết đã nhận lấy túi vải: “Xin đa tạ Diệp công tử”.
Thấy hắn nhìn sang, nàng ta thi lễ: “Ai đến cũng là khách, không phân cao quý sang hèn, mời Diệp công tử vào trong”.