Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 936-939



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

936: "Nơi Này Không Đơn Giản Đâu”


Đế Khuyển nhìn Diệp Huyên: “Đại ca, rốt cuộc lá bài tẩy của ngươi là gì? Có thể cho ta biết không?”
Diệp Huyên nói: “Người sợ à?”
Đế Khuyển giận dữ đáp: “Đi theo ngươi có thể không sợ à? Từ đầu đến giờ, ngươi nói xem có bao nhiêu người muốn giết ngươi rồi?”
Lúc đầu, nó cảm thấy đi theo Diệp Huyên cũng không sao, dù sao thì sau ba năm đã có thể rời đi.

Nhưng bây giờ nó phát hiện chuyện này cũng không hề đơn giản.


Tên ranh con này rất giỏi gây sự! Gần như mỗi ngày đều phải đánh nhau! Hơn nữa kẻ thù còn ngày càng mạnh, ngày càng nhiều, tiếp tục như vậy, e rằng mình sẽ bị tên này hại chết!
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đế Khuyển tiền bối yên tâm, ta có người chống lưng!”
Đế Khuyển nhìn Diệp Huyên: “Nàng ta đã rời đi rồi, ngươi còn có lá bài tẩy gì nữa?”
Diệp Huyên nói: “Tiền bối giúp ta, ta xin nhớ kỹ trong lòng”.

Đế Khuyển khẽ thở dài: “Tiểu tử, khoảng thời gian này, ta phát hiện chuyện ngày càng không đơn giản, có quá nhiều người có ý đồ với ngươi! Bây giờ trong bóng tối có ít nhất ba mươi cao thủ Thánh Cảnh!”
Nói đến đây, nó hơi do dự: “Hay là ngươi gọi nàng ta về đi?”
Nàng ta này đương nhiên là nói Giản Tự Tại!
Diệp Huyên thầm thấy cạn lợi, đương nhiên là ta cũng muốn gọi! Nhưng vấn đề là đi đâu gọi đây?
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Không gọi, chút chuyện nhỏ này nếu cũng làm phiền đến tỷ của ta thì ta thật quá vô dụng rồi!”
Nói xong, hắn nhìn Đế Khuyển: “Ngươi cũng sẽ bị tỷ ấy xem thường!”

Đế Khuyển: “…”
Diệp Huyên và Đế Khuyển nhanh chóng đi tới Quỷ Sơn.

Âm u, hoang vắng!
Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyên!
Quỷ Sơn cũng không lớn lắm, nhưng xung quanh cực kỳ âm u, vì trên Quỷ Sơn đâu đâu cũng có mộ, những ngôi mộ đầy khắp nơi, nhìn mà thấy sợ.

Hơn nữa trên đỉnh Quỷ Sơn cũng bị một đám mây đen che khuất, điều này khiến Quỷ Sơn có vẻ càng âm u hơn.

Gió lạnh thổi qua, lạnh đến thấu xương!
Đế Khuyển nhìn một vòng xung quanh: “Nơi này không đơn giản đâu”.


Diệp Huyên gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn lên Quỷ Sơn: “Tại hạ Diệp Huyên muốn đòi một người từ Quỷ Môn”.

Sau một thoáng yên tĩnh, một giọng nói vang lên từ trên đỉnh núi: “Cút!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn Đế Khuyển: “Phá núi!”
Đế Khuyển lập tức vỗ một cái xuống đất.

Ầm!
“Hả?”
.

937: Dứt Lời, Hắn Lập Tức Biến Mất!  


Hư ảnh im lặng một lát rồi hỏi: “Tiểu cô nương kia là muội muội của ngươi?”  

Nghe vậy, Diệp Huyên chậm rãi siết chặt tay phải, quả nhiên Diệp Liên ở trong tay đối phương. Hắn lập tức gật đầu: “Đúng vậy, mong Quỷ Môn trả muội muội ta lại, Diệp Huyên sẽ rất biết ơn!”  

Hư ảnh nhẹ giọng nói: “Ngươi đến muộn rồi! Chúng ta đã luyện chế thành quỷ thể, ngươi đi đi!”  

Quỷ thể!  

Diệp Huyên im lặng.  

Cách đó không xa, hư ảnh nói: “Ngươi không tin? Vậy ta cho ngươi xem!”  

Dứt lời, ông ta vung tay phải lên, một bé gái xuất hiện trước mặt ông ta.  

Người này chính là Diệp Liên.  

Cả người Diệp Liên cứng đờ, mặt xanh mét, hai mắt nhắm nghiền, không còn một chút sức sống.  

Diệp Huyên đứng đờ người, trong mắt hắn có nước mắt cuộn trào như vỡ đê.  

Cách đó không xa, Đế Khuyển sa sầm mắt, nó biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi.  

Nhưng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên ngẩng đầu, hắn mở hai mắt ra, hai tia kiếm quang bắn nhanh ra từ trong mắt.  

Hư ảnh ở phía xa cũng chỉ một cái.  

Ầm!  

Hai tia kiếm quang lập tức vỡ tan!  


Mà lúc này, Diệp Huyên đã xông tới trước mặt ông ta, một giây sau, một thanh kiếm chém xuống từ trên đỉnh đầu ông ta.  

Sắc mặt hư ảnh thay đổi, vung tay lên, một tia sáng đen chặn kiếm quang của Diệp Huyên lại.  

Diệp Huyên trên không trung giận dữ gào lên, lại chém xuống.  

Ầm!  

Ánh sáng đen kia lập tức vỡ tan, hư ảnh liên tục lùi về sau!  

Diệp Huyên ôm lấy Diệp Liên dưới đất, nhưng khi hắn ôm lấy Diệp Liên, “Diệp Liên” đã lập tức tan biến!  

Là giả!  

Diệp Huyên ngơ ngác, một giây sau, hắn ngẩng đầu nhìn hư ảnh xa xa, gào thét như dã thú: “Đưa con bé cho ta!”  

Dứt lời, hắn lập tức biến mất!   . Kiếm Hiệp Hay

Vụt!  

Không chỉ có hư ảnh khiếp sợ, ngay cả Đế Khuyển ở một bên cũng thế, thực lực và cảnh giới của Diệp Huyên thật sự rất không khớp nhau!  

Phía xa, khi Diệp Huyên xuất hiện trước mặt hư ảnh, hư ảnh đột nhiên biến mất, nhưng Diệp Huyên cũng không quay đầu lại mà chém ra một chiêu, sau khi đâm ra, một hư ảnh lập tức bị chiêu kiếm này của hắn chém đứt, nhưng một giây sau, xung quanh Diệp Huyên lại xuất hiện vô số hư ảnh!  

Sắc mặt Đế Khuyển cũng thay đổi, lập tức muốn ra tay, nhưng vào lúc này, xung quanh Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện vô số kiếm khí, một giây sau, kiếm quang bắt đầu đan chéo khắp xung quanh hắn!   

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt! 


938: Kiếm Ý Màu Đen!  


Vùng không gian kia lập tức vang lên vô số tiếng cắt chém!  

Đế Khuyển ngây người.  

Lúc này, cái hư ảnh phía xa liên tục lùi về sau, lùi tới chỗ cách Diệp Huyên cả trăm trượng!  

Giọng nói khó tin của hư ảnh cất lên: “Kiếm khí… Không ngờ ngươi có thể sử dụng khí được đến mức này… Rốt cuộc là ngươi đã làm gì vậy!”  

Diệp Huyên không nói nhảm bất cứ một lời, hắn dán kiếm lên giữa lông mày, một giây sau, ba thanh kiếm khí xuất hiện trước mặt hắn, kiếm khí ngưng tụ tựa như thật.  

Một tiếng thán phục vang lên trong bóng tối: “Khí Biến Cảnh… Không ngờ lại có thể sử dụng được mức này… Đúng là yên nghiệt!”  

“Đúng thế, có thể bồi dưỡng ra thiên tài thế này, chắc chắn thực lực đứng sau tên này không hề đơn giản!”  

“Phí lời, nếu không sao nhà Độc Cô và nhà họ Cổ có thể bị tiêu diệt được? Đặc biệt là nhà họ Cổ, đây là gia tộc lớn đấy!”  

“Xem tiếp đi, xem Diệp Huyên này còn có lá bài tẩy gì! Nếu hắn chỉ có thế, thì hắn vẫn không thể sống qua được ngày hôm nay đâu!”  

“…”  

Diệp Huyên ở phía xa đột nhiên tiến lên một bước, ba thanh kiếm khí trước mặt hắn đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã ngay trước mặt hư ảnh!  

Xuyên thẳng qua không gian!  

Sắc mặt hư ảnh thay đổi, ông ta vỗ về phía trước một cái, một tia sáng đen b ắn ra từ trong lòng bàn tay ông ta, nhưng lúc này, ba thanh kiếm kia đột nhiên biến mất, một giây sau, đột nhiên có ba thanh kiếm xuất hiện hai bên người và phía sau của ông ta, xuyên qua thân thể của hư ảnh!  

Hư ảnh lại lùi về cả trăm trượng, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Không thể không nói là ta quá coi thường ngươi rồi! Nhưng ngươi thật sự cho rằng chỉ sử dụng kiếm khí là có thể gi3t chết Thánh Cảnh à? Ngươi…”  


Nhưng đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, một giây sau, một thanh kiếm chém xuống.  

Hư ảnh nở nụ cười lạnh lùng, đấm ra một quyền.  

Vào khoảnh khắc ông ta đấm ra một quyền, sắc mặt ông ta chợt thay đổi!  

Vì không biết thanh kiếm của Diệp Huyên đã thay đổi từ lúc nào!  

Một thanh kiếm đen nhánh!  

Chiêu kiếm này chém lên nắm đấm của hư ảnh, cơ thể hư ảnh lập tức cứng đờ, cùng lúc đó, một tia sáng đen bay ra từ trong người hư ảnh, sau đó bị hút vào trong thanh kiếm của Diệp Huyên.  

Diệp Huyên túm lấy đầu của hư ảnh, sau đó vặn một cái.  

Phựt!  

Đầu cửa hư ảnh bị hắn vặn xuống, Diệp Huyên cầm cái đầu máu chảy đầm đìa kia xông vào trong Quỷ Sơn: “Chết hết đi cho ông, chết hết đi, chết hết đi…”

Kiếm ý Á Niệm!  

Nhất niệm ác, thế sự xoay vần!  

Chỗ Diệp Huyên đi qua, vô số ngôi mộ vỡ tan, hắn nhanh chóng đi tới giữa sườn núi, đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trên đỉnh núi: “Làm càn!”  

Sau giọng nói này, một bàn tay khổng lộ màu đen đánh xuống từ trên đỉnh núi. 


Chương 939


Diệp Huyên vẫn không dừng lại, hắn ném cái đầu trong tay ra ngoài, cùng lúc đó, hắn tung người nhảy một cái, chém xuống một kiếm trên bầu trời.  

Xoẹt!  

Nơi kiếm chém qua, không gian rạn nứt!  

Chém xuống một kiếm…  

Ầm!  

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên khắp chân trời!   . ngôn tình hoàn

Bàn tay khổng lồ kia ầm ầm vỡ vụn, nhưng Diệp Huyên cũng bị chấn động rơi xuống đất, nơi hắn rơi xuống, mặt đất lập tức sụp xuống!  

Đúng lúc này, một bóng người bay xuống từ trên đỉnh núi, lúc trước còn đang ở trên đỉnh núi, mà lúc sau đã ở ngay trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên đang muốn ra tay, nhưng tốc độ của Đế Khuyển đã nhanh hơn hắn!  

Đế Khuyển xông thẳng về phía bóng người kia.  

Ầm!  

Cú va chạm làm không gian xung quanh nứt vỡ, một bóng người liên tục lùi khoảng hơn hai trăm trượng mới dừng lại.  

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, giữa lông mày gã ta có một dấu đỏ như máu!  

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Đế Khuyển trước mặt Diệp Huyên: “Hay cho một tên hung thú! Ngươi…”  

Đúng lúc này, Diệp Huyên ở phía sau Đế Khuyển đột nhiên biến mất, người đàn ông trung niên híp mắt lại, gã ta duỗi tay sang bên phải, nhẹ nhàng nắm lại, một cây roi màu đen lặng lẽ xuất hiện, một giây sau, bóng roi lập tức bao phủ trước mặt gã ta.  


Ầm!  

Sau một âm thanh nặng nề, một bóng người liên tục lùi lại.  

Chính là Diệp Huyên!  

Cách đó trăm trượng, Diệp Huyên giẫm chân phải một cái, lập tức dừng lại, mà tay phải của hắn vẫn đang run rẩy!  

Người đàn ông trung niên ở phía xa nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ngươi thật sự cho rằng ai cũng sợ ngươi sao? Quỷ Môn ta…”  

Mà nói đến đây, người đàn ông trung niên lập tức nheo mắt lại, vì Diệp Huyên ở phía xa lại biến mất một lần nữa!  

Nhìn thấy Diệp Huyên lại ra tay, sắc mặt gã ta lập tức trở nên dữ tợn, gã ta đang muốn ra tay, thì một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, còn nhanh hơn cả Diệp Huyên!  

Đế Khuyển ra tay rồi!  

Đế Khuyển tông vào người gã ta, cú va chạm khiến không gian nó đi qua bị lõm vào, cực kỳ đáng sợ.  

Nhưng khi gã ta giữ lấy kiếm của Diệp Huyên, thân thể của gã ta chợt sững lại tại chỗ như bị điểm huyệt!  

Vì thân thể và linh hồn của gã ta đã bị chiêu kiếm này của Diệp Huyên tách ra, cùng lúc đó, thanh kiếm của Diệp Huyên bắt đầu không ngừng hấp thu linh hồn của gã ta.  

Người đàn ông trung niên biến thành linh hồn sợ hãi nhìn Diệp Huyên: “Không, không, không…”  

“Dừng tay!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.