Tiêu Nhạc nhìn về phía Diệp Huyên, càng nhìn càng thấy thuận mắt, lúc này, trong lòng ông ta chợt có một suy nghĩ, chết tiệt, có cần bỏ thuốc tiểu tử này, để hắn và con gái của ông ta gạo nấu thành cơm không?
Nếu hắn trở thành con rể của ông ta, thì chẳng phải là phát tài sao!
Ngạn Bắc nhìn Diệp Huyên, cười như không cười: “Chẳng lẽ ngươi không có hứng thú với nữ nhi của ông ta sao? Nói không chừng thật sự là một mỹ nữ tuyệt thế đó!”
Diệp Huyên bật cười, sau đó nói: “Nếu nói đến mỹ nữ tuyệt thế, không phải bên cạnh ta cũng có một người à?”
Ngạn Bắc hơi sửng sốt, sau đó hiểu ra, lập tức liếc Diệp Huyên một cái: “Miệng lưỡi trơn tru!”
Diệp Huyên cười to: “Chúng ta đi đến Huyền giới đi!”