Diệp Huyên đột nhiên cầm lấy bút Đại đạo, sau đó vung tay: “Định!”
Oanh!
Thời không hỗn loạn xung quanh lập tức bình thường trở lại!
Bút Đại đạo: “…”
Nhìn thấy cảnh này, con người của cô gái kia chợt co lại, trong mắt lộ vẻ kiêng dè.
Diệp Huyên nhìn cô gái: “Cô biết cướp đồ của người khác là không tốt không?”
Cô gái nhìn chằm chằm cây bút trong tay Diệp Huyên, không nói một lời.
Lúc này, Diệp Huyên đã đi tới trước mặt nàng ta, cô gái nắm chặt lấy thanh đao trong tay, nàng ta rất đề phòng.
Chỉ cần Diệp Huyên có hành động khác thường, nàng ta sẽ lập tức xuất đao!
Diệp Huyên nhìn thanh đao trong tay cô gái, sau đó nói: “Có thể cho ta mượn đao của cô một lát không?”
Cô gái híp mắt lại, trong mắt thoáng hiện lên sát khí.
Diệp Huyên lập tức nói: “Cô xem đi, cô cũng không muốn cho ta mượn đao, nhưng lại muốn mượn bút của ta, cô cảm thấy thế là bình thường sao? Làm người phải đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, cô…”
Cô gái đột nhiên cầm lấy loan đao bên hông, sau đó đưa cho Diệp Huyên.
Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ.
Mẹ kiếp?
Sao cô không làm theo kịch bản gì cả thế?
Thấy cô gái đưa loan đao đến, Diệp Huyên im lặng.
Cô gái nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta có thể cho cô mượn, nhưng chỉ là mượn chơi thôi, hơn nữa, cô còn phải giúp ta làm một chuyện!”
Cô gái gật đầu: “Được thôi!”
Diệp Huyên cất lời: “Đi theo ta!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Chuyến đi đến Thần Sơn Ngạn tộc lần này, e rằng không tốt đẹp cho lắm.
Vừa nhìn, Diệp Huyên đã biết người phụ nữ này rất giỏi đánh nhau, dẫn thêm người giúp đỡ vẫn tốt hơn.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên dừng bước, hắn quay đầu nhìn về phía cô gái: “Có lẽ ta phải đánh nhau với Ngạn tộc, cô có sợ không?”
Cô gái cũng nhìn Diệp Huyên: “Không sợ!”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy thì đi!”
Dứt lời, hắn ngự kiếm biến mất.
Cô gái vội vàng đuổi theo.
…
Không lâu sau đó, Diệp Huyên và cô gái đi đến Thần Sơn, Thần Sơn cao mấy vạn trượng, cao chọc trời, người bình thường nhìn từ dưới lên hoàn toàn không thể nhìn thấy đỉnh núi.