Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 941-944



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

941: Bóng Người Này Chính Là Diệp Huyên!


Còn Diệp Huyên thì đã đi tới trên núi, trên núi, Diệp Huyên nhìn thấy những cung điện âm u, xung quanh những cung điện này tràn ngập sương mù màu đen.

Diệp Huyên đi về phía tòa cung điện trước mặt, lúc này, mấy bóng đen xuất hiện trước mặt hắn, những bóng đen này giống như những cái bóng, không nhìn rõ bản thể, chẳng những thế, bên trên đó còn phát ra lực lượng linh hồn mạnh mẽ.

Mấy bóng đen này đều có cảnh giới Vô Thượng!
Vẻ mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc, tiếp tục đi về phía trước, lúc này, mấy hư ảnh đột nhiên biến mất, một giây sau, không gian xung quanh Diệp Huyên bị những tia sáng đen bao trùm.


Lúc này, Diệp Huyên mở tay phải ra, kiếm Tiên Linh đã xuất hiện trong tay phải của hắn, sau đó, hắn đâm kiếm về phía trước.

Nhất Kiếm Định Hồn!
Chiêu kiếm nay đâm ra, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, sau đó, một bóng người liên tục lùi về sau, sau khi lùi mười mấy trượng thì ngã xuống, không còn động đậy nữa!
Linh hồn đã biến mất.

Nhất Kiếm Định Hồn, chuyên tấn công linh hồn và tu sĩ tu luyện linh hồn!
Trước đây hắn rất ít khi sử dụng kiếm kỹ này, vì rất ít ai tu luyện linh hồn, nhưng lúc này, ai ở Quỷ Môn cũng đều tu luyện linh hồn cả…
Sau khi gi3t chết đối phương bằng một chiêu kiếm, Diệp Huyên xoay người chém nghiêng một cái.

Xoẹt!
Hồn lực mạnh mẽ trước mặt hắn lập tức biến mất, cùng lúc đó, một bóng người bay ra ngoài, trên không trung, bóng người kia lập tức tách khỏi linh hồn…

Chẳng mấy chốc, mấy hư ảnh xung quanh Diệp Huyên đều nằm xuống đất, mà linh hồn của bọn họ đều đã bị kiếm Trấn Hồn hấp thu.

Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Kiếm kỹ của Tiểu chủ thật tuyệt vời, nếu thêm ta vào, nói không chừng sẽ có hiệu quả bất ngờ!”
Diệp Huyên gật đầu: “Hôm nào thử xem!”
Tiểu Hồn nói: “Được, Tiểu chủ, ta cảm nhận được một hơi thở thần bí, Tiểu chủ cần phải cẩn thận”.

Diệp Huyên đáp: “Được”.

Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía xa, hắn nhanh chóng đi tới trước tòa cung điện màu đen kia, bên trên cung điện dán một tấm bùa màu đỏ như máu dài cỡ cánh tay.

Sau một hồi im lặng, Diệp Huyên đột nhiên chém xuống một kiếm.

Ầm!

Cửa lớn của cung điện lập tức vỡ tan, cùng lúc đó, vô số kiếm khí b ắn ra xung quanh, chẳng mấy chốc, cả cung điện bắt đầu nứt ra, khắp nơi lộn xộn.

Diệp Huyên cầm kiếm xông về phía trước, trên đường đi, vô số kiếm khí bay ra từ trong người Diệp Huyên…
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng kiếm không ngừng vang vọng xung quanh, Diệp Huyên nhanh chóng đi tới trước một cánh cửa màu đen, cửa rộng khoảng mười trượng, bên trong là một màu đen kịt, cực kỳ u ám.

Quỷ Môn!
Dứt lời, một người đàn ông trung niên đi ra từ bên trong.

.

942: Một Tiếng Kiếm Reo Cắt Ngang Chân Trời!  


Luyện thành quỷ thể!  

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên, ánh mắt càng nóng bỏng hơn, còn mang theo sự tham lam.  

Diệp Huyên xách kiếm đi về phía người đàn ông trung niên: “Không biết Quỷ Môn ông còn bao nhiêu cao thủ Thánh Cảnh!”  

Người đàn ông trung niên cười khẩy: “Người bình thường kiêng dè Diệp Huyên ngươi, nhưng Quỷ Môn ta thì không”.  

Dứt lời, ông ta nâng bút chỉ về phía Diệp Huyên từ xa.  

Không gian trước mặt Diệp Huyên lập tức xuất hiện một điểm đen, điểm đen đó nhanh chóng mở rộng, chớp mắt một cái đã nuốt chửng lấy Diệp Huyên.  

Nhưng một giây sau, điểm đen kia đột nhiên biến mất.  

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông trung niên híp mắt lại: “Ngươi có thể phục hồi không gian, sao có thể, ngươi…”  

Nói đến đây, một tia kiếm quang đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta.  

Người đàn ông trung niên nâng bút chỉ nhẹ một cái lên kiếm quang.  

Ầm!  

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Huyên liên tục lùi về sau.  


Người đàn ông trung niên bấm quyết bằng tay trái, tay phải nâng bút quẹt một đường về phía trước: “Tiêu diệt!”  

Ánh mực hiện lên giữa không trung.  

Diệp Huyên giơ kiếm chặn lại.  

Ầm!  

Diệp Huyên lùi lại một lần nữa, hoàn toàn kéo dài khoảng cách với người đàn ông trung niên.  

Người đàn ông trung niên nhìn cánh tay đang run rẩy của Diệp Huyên: “Không ngờ ngươi chẳng những có kiếm đạo mạnh mẽ mà ngay cả thân thể cũng đáng sợ thế”.  

Nói xong, ông ta dựng đứng bút lên, sau đó lại xoay ngang: “Phân!”  

Một tiếng kiếm reo cắt ngang chân trời!  

Không gian xung quanh người đàn ông trung niên bị tiếng kiếm reo này cắt đứt.  

Bên dưới kiếm, sau khi cảm nhận được chiêu kiếm này, sắc mặt người đàn ông trung niên chợt thay đổi, lập tức giơ ngang bút chặn lại.  

Ầm! 


943: Diệp Huyên Có Quá Nhiều Bảo Vật!  


Mặt đất dưới chân người đàn ông trung niên lập tức nứt toác, nhưng ông ta vẫn đỡ được chiêu kiếm này của Diệp Huyên!  

Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên giơ kiếm chém thêm một nhát nữa.  

Âm!  

Chiêu kiếm chém xuống, người đàn ông trung niên lùi xa mười mấy trượng, ông ta vừa mới dừng lại, một thanh kiếm đã lặng lẽ bay ra từ trong không gian trước mặt ông ta.  

Người đàn ông trung niên híp hai mắt lại, dùng ngón tay trái kẹp lấy thanh kiếm này!  

Nhưng đúng lúc này, một thanh phi kiếm màu đen đột nhiên xuyên thủng qua trước ngực ông ta!  

Kiếm Khí Âm Linh!  

Tới lúc này, Diệp Huyên mới lấy kiếm Khí Âm Linh ra! Vì hắn biết nếu lúc đầu hắn lấy kiếm Khí Âm Linh, chắc chắn đối phương sẽ ngăn cản được!  

Người trước mắt quá mạnh!  

Nhất định phải nắm bắt được thời cơ lấy kiếm Khí Âm Linh ra, vì hắn chỉ có một cơ hội thôi!  

Khi kiếm khí xuyên qua ngực người đàn ông trung niên, Diệp Huyên cũng không dừng lại như thế, vô số kiếm khí lặng lẽ ngưng tụ xung quanh hắn, một giây sau, những kiếm khí này đều đến trước mặt người đàn ông trung niên.  


Nhưng ông ta lại đột nhiên biến mất.  

Diệp Huyên bỗng quay đầu, người đàn ông đứng cách đó trăm trượng, mà lúc này, có hai ông lão đứng hai bên người ông ta.  

Đều là Thánh Cảnh!  

Người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình, trước ngực ông ta đang nhanh chóng thối rữa!  

Sau một thoáng yên tĩnh, người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyên: “Thanh kiếm cấp bậc Tiên khí! Rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu bảo vật nữa?”  

Lúc này, ông ta cảm thấy hơi bực bội.  

Diệp Huyên thật sự rất yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức khiến ông ta phải hoảng sợ, nhưng cảnh giới của Diệp Huyên và ông ta cách nhau quá xa! Có thể nói, Diệp Huyên hoàn toàn không thể đánh thắng ông ta!  

Lúc này, hơi thở trên người hắn lại dâng cao một lần nữa!  

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi: “Lại là Tiên khí, lại là Tiên khí!”  

Lúc này, sắc mặt của hai ông lão bên cạnh cũng hơi khó coi, dù bọn họ là cao thủ Thánh Cảnh, nhưng cũng không dám khinh thường trang bị cấp bậc Tiên khí! Hơn nữa, Diệp Huyên còn sử dụng nhiều như thế!  

Ông lão bên cạnh người đàn ông trung niên nặng nề nói: “Dư Thiên hộ pháp, thông báo với Môn chủ đi!” 


Chương 944


Người đàn ông tên trung niên tên Dư Thiên nói với giọng điệu nặng nề: “Môn chủ không còn ở Thiên Vực!”  

Ông lão trầm giọng nói: “Ngươi nhìn bên dưới!”  

Dư Thiên quay đầu nhìn xuống dưới ngọn núi, ông lão bên dưới đã bị Đế Khuyển áp đảo, có thể nói việc ông ta thua trận chỉ là vấn đề thời gian!  

Sắc mặt ông lão hơi khó coi: “Tần tôn giả nhiều nhất chỉ có thể chịu được nửa canh giờ, lúc đó, đợi con yêu thú kia rảnh tay, cộng thêm Diệp Huyên này, chúng ta đều không phải là đối thủ, nhất định phải thông báo với Môn chủ!”  

Dư Thiên nhìn Diệp Huyên: “Nếu ba người chúng ta liên thủ, có thể nhanh chóng gi3t chết hắn không?”  

Ông lão lắc đầu, hơi bất đắc dĩ: “Hắn mặc thần trang cấp bậc Tiên khí, chúng ta hoàn toàn không thể nhanh chóng gi3t chết hắn, hơn nữa thân thể của Dư hộ pháp còn đang mục nát, thực lực giảm mạnh… Còn nữa, không biết người này còn có lá bài tẩy gì, tiếp tục kéo dài cực kỳ bất lợi với chúng ta. Hoặc là gọi Môn chủ, hoặc là khởi động trận pháp bảo vệ”.

Dư Thiên im lặng một lát, sau đó nói: “Khởi động trận pháp bảo vệ!”  


Ông lão khẽ nhíu mày: “Tại sao không gọi cho Môn chủ?”  

Dư Thiên lắc đầu: “Môn chủ không còn ở Thiên Vực nữa, ngài ấy đi đến Táng Thiên trường thành rồi, mà bên kia có cung chủ Vị Ương Cung trấn thủ, truyền âm bên này không thể truyền đến được, hơn nữa nếu truyền âm tới bên kia, để cung chủ Vị Ương Cung biết sẽ càng phiền phức hơn. Hơn nữa, Môn chủ cũng không muốn để cung chủ Vị Ương Cung biết ngài ấy đi đến Táng Thiên trường thành”.  

Ông lão trầm giọng nói: “Vậy thì khởi động trận pháp bảo vệ!”  

Dư Thiên gật đầu, ông ta quay đầu nhìn cánh cửa kia: “Khởi động trận pháp!”  

Dứt lời, cả ngọn Quỷ Sơn đột nhiên rung lên dữ dội.  

“Không ngờ Diệp Huyên này lại mạnh đến thế, hơn nữa trên người hắn còn có quá nhiều bảo vật nữa, thế lực sau lưng tên này chắc chắn không đơn giản!”  

de-nhat-kiem-than-944-0


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.