Lời chưa dứt đã thấy một thanh kiếm đặt giữa trán.
Diệp Huyên quay lại: “Ngươi chính là thiên tài yêu nghiệt nhất Thần Cổ tộc bây giờ à?"
Cổ Tân: “Phải”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Sao yếu xìu vậy?"
Sắc mặt Cổ Tân trở nên dữ tợn: “Ngươi nhục mạ ta?!"
Diệp Huyên lắc đầu: “Ngươi lấy tư cách gì để được ta nhục mạ? Thứ nhất, ngươi thua mà không nhận; thứ nhì, ngươi còn chưa nhìn rõ được sự thật. Đó là ngươi không chọc nổi ta! Có biết vì sao ta đến Thần Cổ tộc không? Vì ta đánh không lại Tộc trưởng của các ngươi, ta chịu thua, nhưng ngươi đánh không lại ta mà còn vênh mặt, bị ngu hay gì?"
Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay hắn đã đâm tới muốn lấy mạng Cổ Tân. Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khổng lồ bỗng bao lấy Cổ Tân, đẩy kiếm ra.
Một ông lão xuất hiện trước mặt gã.
Chính là người vẫn luôn đi theo Tộc trưởng.
Ông lão nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, quá đáng rồi”.