*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên nhíu mày: “Quá đáng ư?"
Hắn lắc đầu cười: “Thần Cổ tộc thân là đại tộc mà giáo dưỡng thế này? Đúng là thất vọng”.
Rồi xoay người rời đi.
Để lại một nhóm người với sắc mặt xấu xí.
Những cường giả Thần Cổ tộc trẻ tuổi bỗng tức tối mắng chửi hắn, bảo hắn cút khỏi nơi này.
Diệp Huyên dừng bước, xoay người hỏi họ: “Các ngươi bảo ta cút?"
Một người quát lên: “Đúng! Đây là Thần Cổ tộc, ngươi không phải người của chúng ta, mau cút đi!"
Diệp Huyên gật đầu: “Cút thì cút”.
Sau đó hắn ngự kiếm bay thẳng vào lòng vũ trụ.
Sắc mặt ông lão kia thoắt cái trắng bệch: “Diệp công tử...”
Nhưng Diệp Huyên đã biến mất.
Hắn đang ngự kiếm trong vũ trụ thì dừng lại khi thấy một cô gái đứng gần đó.
Chính là Tộc trưởng Thần Cổ tộc.
Nàng ta lẳng lặng nhìn hắn.
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Chính tộc nhân của cô bảo ta cút”.
Cô gái bình thản nói: “Ngươi nói nhảm hơi bị nhiều đấy”.
Diệp Huyên: “...”
Cô gái bỗng dưng biến mất khiến Diệp Huyên sửng sốt. Một khắc sau, cảnh vật trước mắt biến ảo, cả hai đã xuất hiện tại đài diễn võ.
Các cường giả Thần Cổ tộc vẫn còn có mặt.
Họ thấy cô gái thì cung kính thi lễ: “Tộc trưởng”.
Cô gái hỏi Diệp Huyên: “Ngươi vừa nói giáo dưỡng Thần Cổ tộc cũng chỉ có vậy, có thể nói kỹ hơn không?"
Diệp Huyên lạnh lùng: “Nói gì?"
Cô gái: “Ta thấy Thần Cổ tộc quả thật cũng cần thay đổi. Nghe nói ngươi cũng dạy học? Hay là ta mở lớp ở Thần Cổ tộc cho ngươi dạy?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không có hứng thú”.
Cô gái khẽ nhíu mày.
Diệp Huyên không nói nữa, xoay người rời đi.
Buồn cười, bảo ta dạy là ta phải dạy? Tưởng ta đần lắm chắc?
Cô gái bỗng nói: “Có thù lao”.
Diệp Huyên dừng bước, xoay lại hỏi: “Bao nhiêu?"
Cô gái: “Có thể thương lượng”.