Kiếm quang vỡ, quyền thế khủng khiếp đẩy Diệp Huyên lui lại trăm trượng. Vốn còn phải bị đẩy xa hơn, nhưng ở thời không mấu chốt, hắn thả kiếm ý Nhân Gian ra.
Đế Trang kinh ngạc: “Kiếm tu”.
Diệp Huyên gật đầu, vươn tay ngưng tụ kiếm ý khắp nơi này một thanh kiếm. Một khắc sau, thanh kiếm do kiếm ý tạo thành này biến mất tại chỗ.
Trảm Hư!
Bao hàm kiếm ý Nhân Gian!
Đế Trang nhíu mày, lại đấm về trước. Quyền thế kinh khủng ùa ra từ nắm đấm, gắng gượng chặn đường kiếm của Diệp Huyên.
Ầm!
Quyền mang nhạt đi, kiếm mang chưa tan, nhưng thời không bốn phía đang biến mất.
Đài diễn võ không chịu nổi sức mạnh của hai người.
Nữ Tộc trưởng bỗng vươn tay ra ép xuống.
Uỳnh!
Thời không quanh đài diễn võ khôi phục trong nháy mắt.
Quyền mang của Đế Trang đang dần biến mất.
Không thể cản lại được nữa!
Ả ta thấy vậy thì nhíu mày, sau đó biến mất tại chỗ, lại tung ra một quyền.
Ầm!
Kiếm mang của Diệp Huyên mờ đi, nhưng nhờ có kiếm ý Nhân Gian mà không biến mất.
Diệp Huyên nhắm mắt lại.
Xoẹt!
Một tia kiếm mang bất thình lình xuất hiện trước trán Đế Trang.
Ả ta chỉ bình tĩnh nghiêng người, di chuyển xảo diệu tránh đi đường kiếm. Sau đó, một cái bóng mờ lóe lên, chỉ thoắt cái đã ập đến trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên mở bừng mắt, rút kiếm chém ra.
Ầm!
Thời không trước mặt hắn nổ tung. Hai người đồng thời lui bước, cùng lúc đó có hàng loạt tia kiếm quang xuất hiện nhấn chìm Đế Trang.
Uỳnh!
Một mảng kiếm quang nổ tung. Đế Trang bất thình lình xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, giơ cao một chân rồi giáng thẳng xuống.
Một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Diệp Huyên. Hắn không tránh né mà xoay kiếm đâm về phía ngực ả ta.
Đế Trang cũng không hề thu chân.
Ầm!
Phập!
Diệp Huyên thoắt cái thối lui đến rìa đài diễn võ, va vào kết giới kỳ lạ mới dừng lại. Kết giới run lên bần bật trước khi rạn vỡ, thời không bốn phía lại bắt đầu sụp đổ.
Nữ Tộc trưởng đứng ở xa lại nâng tay lên, ép xuống.