Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9486



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên quay lại nhìn Tiêu Lan, cười nói: “Cách gọi này của ông cũng thú vị đấy”.  

Tiêu Lan cười khẽ: “Ta từng may mắn được gặp người của Dương tộc”.  

Diệp Huyên tò mò: “Ai?”  

Tiêu Lan cười đáp: “Một vị trưởng lão”.  

Diệp Huyên xoè tay nhún vai: “Ngoài phụ thân, muội muội và một vài a di ra, ta chẳng biết ai trong Dương tộc nữa”.  

Tiêu Lan cười: “Ta hiểu được”.  

Ông ta biết vị Diệp thiếu trước mắt này đang được nuôi thả.  

Diệp Huyên hỏi: “Tiên bối là Cổ Thần Cảnh à?”  

Tiêu Lan cười nhẹ: “Ta không dám nhận hai chữ tiền bối này đâu, Diệp thiếu có thể gọi ta là Tiêu Lan hoặc Tiêu hội trưởng cũng được”.  

Nói xong ông ta dừng lại một chút mới bảo: “Hiện tại đúng là ta đang ở Cổ Thần Cảnh”.  

Diệp Huyên hơi tò mò: “Nghe nói trong thành có Thượng Cổ Chi Thần à?”  

Tiêu Lan gật đầu: “Có một lão quái vật đến từ Thái Huyền Tông của Thái Huyền giới, ông ta thường xuyên ở Tiên Bảo giới”.  

Diệp Huyên trầm tư giây lát rồi hỏi: “Ông tìm ta có chuyện gì sao?”  

Tiêu Lan đáp: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là tới gặp Diệp thiếu thôi. Diệp thiếu ở thế giới này có nhu cầu gì thì cứ việc dặn dò nhé”.  

Diệp Huyên cười bảo: “Cảm ơn”.  

Tiêu Lan hơi cúi người: “Diệp thiếu khách sáo quá, vậy ta không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa, cáo từ!”  

Nói xong ông ta lặng lẽ lui ra ngoài.  

Nhưng lúc này, ông ta lại bỗng dừng bước: “Diệp thiếu, có phải Tộc trưởng Thần Cổ tộc Cổ Hàn kia đang uy hiếp cậu không? Nếu là thật thì cậu có cần ta giải quyết nàng bây giờ luôn không?”  

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thôi, chuyện này để ta tự giải quyết”.  

Tiêu Lan gật đầu: “Được”.  

Nói rồi ông ta ngập ngừng hỏi lại: “Diệp thiếu tới đây là vì buổi đấu giá năm ngày sau à?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.  

Tiêu Lan xoè lòng bàn tay ra, một tấm thiệp màu vàng đen chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Huyên: “Diệp thiếu, đây là thiệp mời cao nhất, khi tới cậu chỉ cần đưa tấm thiệp này ra là được”.  

Diệp Huyên nhận lấy thiệp mời, cười khẽ: “Cảm ơn”.  

“Diệp thiếu khách sáo quá”.  

Ông ta nói xong thì cúi người, lui ra.  

Sau khi lui ra, Tiêu Lan từ tốn bước tới phòng của Cổ Hàn, gõ nhẹ vào cửa, cửa mở ra, Cổ Hàn xuất hiện trước mặt ông ta.  

Tiêu Lan cười nhẹ: “Cổ Hàn tộc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.