Một lực lượng đáng sợ đột nhiên xuất hiện từ trong gương, trong tích tắc, một cột trụ ánh sáng vàng kim quét xuống, khi cột trụ ánh sáng xuất hiện, thế giới không tên bắt đầu tan vỡ.
Huyền Mộc nhìn vào Diệp Huyên phía dưới: “Chết đi!”
Lúc này Diệp Huyên ở bên dưới ngẩng đầu lên, hắn gỡ bút Đại đạo bên hông ra, sau đó cảnh giới của hắn đã từ Động Huyền lên tới Cổ Thần.
Giờ này cảnh giới của hắn đã ngang bằng với Huyền Mộc.
Diệp Huyên vung bút lên.
Một cây bút sắc bén phóng ra!
Phập!
Cột trụ ánh sáng trên bầu trời bỗng chốc bị đánh tan và huỷ diệt, đồng thời Huyền Mộc cũng bay đi mấy chục vạn trượng…
Và gần như cùng lúc đó, Giới chủ Huyền Thần giới cũng biến mất.
Xa xa, đồng từ của Diệp Huyên chợt co rút, hắn vẫy bút Đại đạo lần nữa nhưng hắn phát hiện đã không còn kịp nữa rồi.
Bùm!
Mà sương máu đột nhiên nổ tung, một tàn ảnh lùi ra xa cả mười mấy vạn trượng.
Khi Diệp Huyên dừng lại thì hắn đã chỉ còn linh hồn, thể xác đã tan nát.
Linh hồn của Diệp Huyên rơi xuống đất rồi nhanh chóng biến mất...
Đám thất đức này!
Thế mà đánh hội đồng hắn!
Sau khi rơi xuống đất, Diệp Huyên vô cùng tức giận, đúng vào lúc này, một mùi hương bay đến, một khắc sau, hắn cảm giác bản thân tiến vào một thời không không biết tên.
Cổ Hàn!
Vào thời khắc mấu chốt, không ngờ Cổ Hàn lại ra tay giúp đỡ, đương nhiên nàng ta cũng không lựa chọn đấu chính diện với Giới chủ Huyền Thần giới kia, mà quyết định dẫn Diệp Huyên bỏ chạy.
Giới chủ Huyền Thần giới ngẩng đầu nhìn lên trời, híp mắt lại: “Muốn chạy à?”
Dứt lời, ông ta bèn muốn đuổi theo, nhưng đúng lúc này, một cường giả Cổ Thần Cảnh đột nhiên run rẩy nói: “Giới chủ, Huyền Mộc…”
Nghe thấy lời này, Giới chủ Huyền Thần giới lập tức quay đầu, khi nhìn thấy Huyền Mộc, sắc mặt ông ta lập tức trở nên dữ tợn!
Lúc này, linh hồn của Huyền Mộc mờ đến gần như trong suốt!
Sắp tan biến rồi!
Giới chủ Huyền Thần giới đi đến trước mặt Huyền Mộc, run rẩy nói: “Đệ…”
Huyền Mộc lắc đầu: “Không được rồi!”
Sắc mặt Giới chủ Huyền Thần giới vô cùng u ám.
Huyền Mộc nhẹ giọng nói: “Đệ tự cao quá! Bút Đại đạo kia…”