Ở phía xa, Tiêu Lan đi đến bên cạnh Diệp Huyên, ông ta lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đưa cho Diệp Huyên, trong nhẫn, có hai mươi triệu Trụ Mạch!
Hai mươi triệu!
Diệp Huyên bình tĩnh cất đi, sau đó nói: “Nghiệp quật nhé!”
Nói xong, hắn đi về phía xa.
Tiêu Lan: “…”
Trong sân, mọi người đều phấn khích không thôi, quả thực là kiếm hời, khiến bọn họ thật sự vui mừng!
Như nghĩ đến gì đó, bọn họ bắt đầu gọi người, gọi bạn bè của mình, gọi người trong tộc mình…
Rất nhanh chóng, càng lúc càng nhiều người đến Tiên Bảo Các.
…
Sau khi Diệp Huyên quay về phòng mình, hắn nhìn nhẫn chứa đồ trước mặt mình, trong nhẫn, có chừng ba mươi triệu Trụ Mạch, hai mươi triệu là vừa mới kiếm được!
Không thể không nói, tiền kiếm được bằng cách này cũng rất khác.
Rất có cảm giác thành tựu!
Dựa vào tri thức để kiếm tiền!
Tuy sách không phải do bản thân hắn viết, nhưng, kiến thức là do bản thân truyền bá, nghiêm túc mà nói, công lao của bản thân và Tần Quan thì cũng như nhau.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên khẽ cười, hắn vỗ nhẹ mặt mình, da mặt mình hình như hơi dày thật!
Không nghĩ thêm, Diệp Huyên bắt đầu tự mình tu luyện.
Sát Na Vô Địch!
Hắn không nhảy ra khỏi vụ trụ hiện hữu, bởi vì như vậy thực sự tiêu tốn quá nhiều tiền, hắn không nỡ bỏ ra như vậy!
Mà hắn nghiên cứu chi tiết về “Sát Na Vô Địch” kia!
Ngoài ra, mỗi ngày cứ có thời gian thì hắn sẽ củng cố cảnh giới bản thân, bởi vì tình hình trước mắt mà nói, Cổ Thần Cảnh này của hắn, cấp độ rất rất lớn!
Cứ từ từ!
Diệp Huyên dù sao cũng chẳng vội!
Bây giờ thứ hắn có chính là thời gian!
Ngày hôm sau.
Diệp Huyên chỉnh trang bản thân xong, đến diễn võ trường, hôm nay đến nghe giảng có chừng hơn ba mươi nghìn người!
So với hôm qua thì nhiều hơn khoảng mười nghìn!
Tiêu Lan đi đến bên cạnh Diệp Huyên, khẽ cười: “Bọn họ đều là người mới đến, bọn họ cũng muốn nghe Diệp thiếu giảng đạo!”
Diệp Huyên nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Cảm tạm mọi người đã đến nghe ta giảng!”
Nói xong hắn ngồi xuống, đang định giảng đạo thì lúc này, một thiếu nữ bỗng đứng dậy, nàng ta cầm một cuốn sách cổ trong tay, mắt nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, ta là Hạ Hòa, học sinh của thư viện Hoa Hạ, ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Diệp công tử!”