Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9634



Trước cửa căn nhà gỗ có một con chó con, mà lúc này, con chó đang lạnh run rẩy.  

Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi: “Đây là?”  

Thanh Nhi nhìn căn nhà gỗ phía xa: “Huynh biết người bên trong là ai không?”  

Diệp Huyên lắc đầu.  

Vẻ mặt Thanh Nhi bình tĩnh: “Chủ nhân cây bút kia!”  

Vẻ mặt Diệp Huyên lập tức thay đổi, hắn quay đầu nhìn căn nhà gỗ kia, trong căn nhà gỗ này lại là chủ nhân của bút Đại Đạo?  

Một người vô cùng siêu cấp?  

Thanh Nhi nhìn căn nhà gỗ: “Kiếm!”  

Kiếm?  

Diệp Huyên có phần khó hiểu, lúc này, cửa gỗ bỗng nhiên mở tung, một thanh kiếm chầm chậm bay ra.  

Thấy kiếm này, Diệp Huyên lập tức ngây người.  

Kiếm Thanh Huyên!  

Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên lập tức bay vào trong tay hắn, kiếm Thanh Huyên so với trước kia không thay đổi quá nhiều, nhưng, trên kiếm Thanh Huyên có thêm một chữ: Nhân.  

Nhân?  

Thanh Nhi ở bên cạnh khẽ nhíu mày: “Chỉ có một chữ? Chẳng phải ngươi có sáu sao?”  

Vừa nói xong, nàng mở lòng bàn tay, kiếm Hành Đạo đột nhiên xuất hiện trong tay nàng.  

Ầm!  

Thoáng chốc, một luồng áp lực kinh khủng lập tức bao phủ cả đỉnh núi này.  

Trước căn nhà gỗ, chú chó con kia lại lập tức run rẩy dữ dội, sợ hãi cực độ.  

Lúc này, một tiếng thở dài vang lên từ trong căn nhà gỗ: “Thực lực hắn quá yếu, không thể khống chế được lục tự chân ngôn, ngay cả chữ “Nhân” nhỏ nhất, nhưng trước mắt hắn cũng không thể khống chế được”.  

Thanh Nhi nhìn căn nhà gỗ, không nói gì.  

Âm thanh kia lại nói tiếp: “Ta biết ngươi muốn giết ta, nhưng ngươi hẳn cũng biết rõ, từ khi bắt đầu đến hiện tại, ta không hề làm chuyện gì có lỗi với hai huynh muội ngươi”.  

Thanh Nhi nhìn nhà gỗ một lúc lâu, sau đó kéo tay Diệp Huyên xoay người rời đi: “Năm đó, ngươi đã để lại một cơ hội sống cho ca ca ta, hôm nay, ta tha cho ngươi một mạng. Sạch sẽ rồi!”  

Rất nhanh chóng, hai huynh muội đã biến mất nơi xa.  

Lúc lâu sau, trong căn nhà gỗ, tiếng thở dài lại vang lên: “Ta sống cũng khốn khổ thật…”  

Một lúc sau, cánh cửa nhà gỗ mở ra.  

Một người đàn ông bước ra, khẽ xoa chú chó con nằm dưới cửa, sau đó cười nói: “A Hoàng, chúng ta đi thôi!”  

Nói xong cất bước đi về phía xa.  

…  

Thanh Nhi dẫn Diệp Huyên đến bên bờ biển lúc nãy, hai huynh muội chậm rãi dạo bước.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.