Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9665



Hai nàng: “...”  

Diệp Huyên nhìn thoáng qua bốn phía, giờ phút này, hơi thở huyết mạch của hắn đã thổi quét ra toàn bộ Thành Trụy Lạc.  

Đúng lúc này, không gian trước mặt ba người đám Diệp Huyên đột nhiên khẽ run lên, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen đi ra, người đàn ông trung niên này có mặt vuông, mày rậm mắt to, thoạt nhìn rất là thô lỗ và ngông cuồng.  

Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua Diệp Huyên, cuối cùng, ánh mắt ông ta dừng lại trên bút Đại Đạo ở bên hông Diệp Huyên.  

Khi nhìn thấy bút Đại Đạo, trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.  

Phía sau Diệp Huyên, Tô Tiểu Tiểu trầm giọng nói: “Vị này chính là Dã Tiên quỷ vương!”  

Dã Tiên quỷ vương!  

Diệp Huyên nhìn về phía Dã Tiên quỷ vương, lúc này, Dã Tiên quỷ vương đột nhiên ôm quyền: “Công tử xưng hô như thế nào?”  

Diệp Huyên cạn lời.  

Sao ông ta không đánh mình chứ?  

Người ta khách khí như vậy, hắn có chút khó làm bậy!  

Dã Tiên quỷ vương lại nói: “Công tử?”  

Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Dã Tiên, cười nói: “Diệp Huyên!”  

Dã Tiên quỷ vương liếc nhìn bút Đại Đạo bên hông Diệp Huyên, mỉm cười: “Bút Đại Đạo?”  

Diệp Huyên gật đầu.  

Nghe vậy, sắc mặt Dã Tiên đột nhiên trở nên hơi nghiêm trọng: “Diệp công tử, ngươi tới đây là?”  

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn cứu các vị, giúp các vị ra ngoài!”  

Nghe vậy, Dã Tiên sửng sốt, sắc mặt chợt trở nên cổ quái.  

Diệp Huyên cười nói: “Thế nào?”  

Dã Tiên cười khổ: “Diệp công tử... Cậu có biết người vây hãm chúng ta là ai không?”  

Diệp Huyên lắc đầu: “Không biết!”  

Dã Tiên thấp giọng thở dài, vẻ mặt phức tạp.  

Diệp Huyên cười nói: “Ngươi có thể nói cho ta!”  

Dã Tiên trầm lặng một lát, sau đó nói: “Diệp công tử, cậu tay cầm bút Đại Đạo, tuyệt đối không phải người bình thường, nhưng người vây hãm chúng ta có thực lực mạnh đến mức không thể hình dung”.  

Nói xong, ông ta khẽ lắc đầu: “Chúng ta, đã tuyệt vọng!”  

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói;”Các ông là vô tội, hay là...”  

Dã Tiên liền nói ngay: “Chúng ta đương nhiên là vô tội, hơn nữa, là cực kỳ vô tội! Người nọ vốn không phải muốn cầm tù bọn ta, chỉ là bởi vì muốn cầm tù một người trong thành, sau đó liền nhốt luôn cả bọn ta!”  

Diệp Huyên nhíu mày: “Cầm tù một người?”  

Dã Tiên gật đầu: “Cầm tù một người, sau đó người trong thành bọn ta đều gặp tai ương. Hầy...”  

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Thật bá đạo!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.