Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9694



Lúc này, Tông Thủ kia đột nhiên mở lòng bàn tay, một lệnh bài nhỏ đột nhiên bay lên không trung, đi thẳng vào nơi sâu trong tinh không.  

Diệp Huyên im lặng nhìn Tông Thủ.  

Ông lão đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó siết chặt lại.  

Ầm!  

Trong nháy mắt, một lực lượng đáng sợ nhanh chóng ngưng tụ từ trong tay lão ta, sau đó, toàn bộ Tông tộc đều rung động.  

Diệp Huyên ở phía xa vẫn rất bình tĩnh, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn khẽ rung động!  

Lúc này, ông lão đột nhiên hét to: “Chết đi cho lão phu!”  

Dứt lời, lão ta xông về phía trước, đánh ra một quyền.  

Cú đấm này chứa đựng một khí thế ngút trời như tia chớp, nhắm thẳng vào Diệp Huyên!  

Diệp Huyên phía xa đột nhiên xông lên, chém xuống một kiếm.  

Vụt!  

Chiêu kiếm của Diệp Huyên thẳng thừng chém vỡ quyền ấn kia!  

Lúc này, ông lão đã xông thẳng đến trước mặt Diệp Huyên, đấm một phát vào mặt hắn, Diệp Huyên xoay tay phải, chém ra một vùng kiếm quang.  

Ầm!  

Ông lão bị chiêu kiếm này của hắn chém ra xa mấy nghìn trượng!  

Lúc dừng lại, lão ta rất sửng sốt!  

Ông lão không ngờ lão ta đã thiêu đốt cả thân thể và linh hồn vẫn không phải là đối thủ của Diệp Huyên.  

Ông lão nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên, sắc mặt lão ta vô cùng khó coi.  

Trên người Diệp Huyên có hai món thần vật, một là thanh kiếm này, vũ khí tấn công, vô địch, còn có một thần khí phòng ngự thần bí, thần khí phòng ngự này cũng vô cùng cứng rắn!  

Thật ra quá phi thường!  

Có vũ khí và lá chắn mạnh nhất!  

Như thế thì đánh kiểu gì?  

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên, khí thế quanh người lão ta ngày càng mạnh hơn, nhưng dù thế cũng không có tác dụng gì cả, vì lão ta không thể phá vỡ phòng ngự của Diệp Huyên!  

Nhưng kiếm của Diệp Huyên lại có thể phá vỡ tất cả thần vật phòng ngự của bọn họ!  

Làm sao đánh thắng được đây?  

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ông đừng ngây người ra đó! Bây giờ ông đang thiêu đốt linh hồn, nếu ông còn không đánh thì linh hồn của ông sẽ bị cháy sạch đấy!”  

Nghe thấy lời của Diệp Huyên, ông lão nổi giận: “Diệp Huyên, ngươi hống hách cái gì chứ?”  

Diệp Huyên lắc đầu: “Ông già này, tính tình ông nóng nảy như thế, sao có thể đạt đến Tổ Thần Cảnh vậy?”  

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Huyên, siết chặt hai tay, thân thể lão ta đã mất, linh hồn cũng vô cùng mờ ảo, rõ ràng là lão ta không kiên trì được bao lâu nữa!  

Đương nhiên lão ta muốn ra tay, nhưng lão ta biết rõ dù mình có dốc hết sức lực cũng không thể làm gì được Diệp Huyên.  

Diệp Huyên cười nói: “Nếu ông không ra tay thì đến lượt ta!” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.