*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười với các học sinh: “Không cần đa lễ”.
Bọn họ đứng dậy, giương những đôi mắt tò mò đánh giá hắn.
Hắn hỏi: “Trông đẹp trai hơn tượng nhiều đúng không?"
Khi tới đây, hắn phát hiện dưới chân núi có một pho tượng siêu lớn tạc theo hình dáng mình.
Câu hỏi này của hắn khiến các học sinh phá ra cười.
Một cô bé tầm mười sáu, mười bảy chạy đến hỏi Diệp Huyên: “Viện trưởng là kiếm tu đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy”.
Cô bé tròn mắt: “Người biển diễn một chút được không ạ?"
Gương mặt tràn đầy chờ mong.
Các học sinh khác cũng vậy.
Diệp Huyên bật cười: “Được thôi”.
Hắn vươn tay ra. Một khắc sau, kiếm Thanh Huyên phóng vút lên tầng mây, chấn động kịch liệt. Tất cả các thanh kiếm từ khắp nơi trên Thanh Châu đồng loại run lên, hóa thành từng tia kiếm quang bay lên trời, hội tụ lại phía trên thư viện Quan Huyên như một dòng sông. Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mấy trăm nghìn thanh kiếm xuất hiện.
Tất cả cường giả Thanh Châu đồng loạt nhìn về phía thư viện.
Người kia trở lại rồi!
Các học sinh thư viện ngẩng đầu nhìn mấy trăm nghìn thanh kiếm trên cao mà trong lòng chấn động không thôi.
Văn minh Võ đạo Thanh Châu hiện nay đã vượt xa khi xưa, nhưng cường giả kiếm tu chân chính vẫn còn quá ít, người mạnh như Diệp Huyên lại càng không tồn tại.
Diệp Huyên khẽ động tâm niệm, số kiếm trên cao bay vào vũ trụ, khiến toàn bộ tinh hà run rẩy.
Hắn ấn tay phải xuống, những thanh kiếm lại ào ào rơi xuống khiến chân trời vỡ nát.
Thấy mấy trăm nghìn thanh kiếm lao xuống, các học sinh hốt hoảng thối lui. Nhưng khi còn cách thư viện tầm mấy trăm trượng, số kiếm trên dừng lại.
Các học sinh thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Huyên cong môi, vung tay lên, để từng thanh kiếm hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời.
Vật quy nguyên chủ.
Diệp Huyên vươn tay gọi kiếm Thanh Huyên trở lại, cười hỏi cô bé: “Thấy ta ngầu không?"